Dăm Ba Công Chuyện Của Tôi Và Sếp Tổng

4/4


5 tháng


8.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc đi làm, tôi đối mặt với nguy cơ lớn đến như vậy.

Công ty vướng vào một cuộc cạnh tranh đấu thầu mà đối thủ của chúng tôi có chiến tích hết sức lẫy lừng.

Sếp ngồi trong văn phòng, hai chân liên tục run rẩy và hỏi tôi phải làm sao.

Tôi cầm lấy tách cà phê trên tay sếp vì sợ rằng anh ta sẽ làm đổ xuống quần.

"Không ấy mình giật lấy con dấu của công ty bọn họ đi."

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt như đang nhìn tội phạm: "Chiếm đoạt con dấu sẽ cấu thành tội cướp bóc và bị phạt tù dưới ba năm."

Tổng giám đốc thở dài: "Bỏ đi, tôi còn muốn thi công chức."

Tôi không hiểu sao anh ta ra làm ăn lâu vậy rồi mà còn đòi đi thi công chức, mà với chỉ số IQ đó của anh, anh nhắm thi đậu sao?

Nhưng đây không phải là điều đáng để tâm, quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào để đối phó với đối thủ cạnh tranh.

Đối phương rất mạnh, bắt buộc chúng tôi phải nắm bắt được ý đồ của nhà cung cấp.

Công ty vẫn chưa rõ về thái độ của bên cung ứng nên đã tổ chức một bữa tiệc để nghe ngóng tin tức.

Trong bữa ăn, mấy lão già lừa đảo đó cứ mập mập mờ mờ, ỷ vào việc tổng giám đốc không biết trả giá nên cứ đòi tăng tiền.

Tôi đương nhiên phải tìm cách ép giá xuống, hạn chế tổn thất cho công ty.

Một ông trong số đó mất hứng, ông ta nhìn tôi: "Thư ký Tống có cái lưỡi không xương nhỉ?"

Tôi bắt gặp ánh mắt không có thiện chí của ông ta, bỗng thấy buồn nôn: "Tôi hơi quá chén, có lỡ lời thì mong mọi người bỏ qua cho!"

Ông già đó cười lạnh một tiếng: "Uống nhiều rồi, có cần tôi đặt phòng cho thư ký Tống nghỉ ngơi không?"

"Không phiền đến tổng giám đốc Phí đâu." Tôi lịch sự từ chối.

"Sao mà phiền được, " Ông ta tiến đến bên cạnh tôi, bàn tay bỉ ổi chạm vào đùi tôi: "Tính ra thư ký Tống có ngoại hình khá xinh đẹp? Có cần tôi giới thiệu đối tượng hẹn hò không?"

Tôi chịu đựng cảm giác ghê tởm, định ngồi dậy để tránh khỏi bàn tay của ông ta.

Nhưng tổng giám đốc đã đứng dậy trước: "Tay ông để chỗ nào đó?"

Anh ta chỉ vào mặt lão già đó và mắng: "Ông không tự nhìn lại mình đi, già đầu rồi mà còn không biết xấu hổ." Nói xong thì kéo tôi ra đằng sau lưng, che chắn cho tôi.

Vì sự trở mặt đột ngột này mà bầu không khí trong phòng ăn trở nên căng thẳng.

"Mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện, cần gì phải tức giận?" Một người nào đó có ý muốn giảng hòa lên tiếng.

Lão già kia điềm tĩnh hớp một ngụm rượu: "Chà, sốt ruột thế, lẽ nào cô ta là tình nhân của cậu?"

"Ông sủa cái gì đó?" Tổng giám đốc xông lên túm cổ lấy áo lão già đó: "Giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ chút đi."

“Rồi sao nào? Định trở mặt với tôi hay gì, vậy tôi nói cho cậu biết, công ty cậu nằm mơ cũng không động được vào tư liệu trong tay tôi đâu." Ông ta tiếp tục nói chuyện gợi đòn.

Tổng giám đốc đang định ra tay thì bị tôi giữ chặt: "Thôi bỏ đi, chúng ta về trước."

Tổng giám đốc mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn nghe lời tôi.

Chưa bị đánh nên cái miệng của ông ta vẫn chưa im: "Tôi thấy chắc hai người đã lên giường rồi nhỉ, trông sốt ruột chưa kìa?"

Tôi hít sâu một hơi, quay trở lại và đứng trước mặt lão già mất nết kia.

Ông ta hơi ngạc nhiên: "Sao nào, nghĩ kỹ rồi… Ưm!”

Tôi nhanh tay nhét cái giẻ lau vào miệng ông ta và đổ bát súp còn đang ăn dở lên đầu thằng già này.

Khi tôi ra tay xong xuôi thì mấy kẻ ngồi trên bàn ăn vẫn chưa phản ứng kịp.

Tôi nhân cơ hội kéo tay tổng giám đốc vội chạy đi, sau khi rời khỏi phòng ăn thì nghe thấy ông ta giận dữ gào thét.

Tổng giám đốc rất vui vẻ khi thấy tôi làm thế, ngay cả khi leo lên xe rồi mà vẫn còn cười.

"Há há há, cô không thấy mặt lão ấy lúc nãy đâu, đáng lẽ tôi phải chụp một pô làm kỉ niệm."

Còn tôi thấp thỏm hỏi: "Còn việc kinh doanh của công ty thì sao? Lần này còn chưa kịp đàm phán gì..."

Tổng giám đốc ngừng cười: "Tôi thực sự không muốn hợp tác với loại người này. Dù sao công ty cũng đang có kế hoạch tái cơ cấu, coi như nhân cơ hội này thu hẹp phạm vi đầu tư lại một chút thôi."

"Vừa rồi tôi đúng là có hơi bốc đồng." Tôi tự trách nói: "Chỉ muốn phát tiết mà chưa kịp nghĩ đến hậu quả."

Tổng giám đốc hỏi tôi: "Đã không?"

Tôi nhớ lại biểu cảm của cha già kia và thành thật gật đầu.

"Đã là được rồi, cho dù cô không ra tay thì một hồi tôi cũng đập lão một trận à." Sếp an ủi tôi: "Tôi ghét nhất loại người hay thích chối bỏ năng lực của phụ nữ, luôn có ý nghĩ áp đặt rằng phụ nữ đạt được thành tựu là nhờ vào thân thể và nhan sắc. Bản chất bọn chúng thối rữa dơ bẩn lại thích suy bụng ta ra bụng người, nhìn lũ đó là tôi chịu không nổi. Trên đời này thiếu gì cô gái thông minh, xinh đẹp và có năng lực cơ chứ."

Tổng giám đốc nói xong, chợt nhìn về phía tôi: "Tỉ như cô nè, siêu giỏi."

Không khí trong xe trở nên yên tĩnh đến mức tôi dường như nghe thấy được nhịp tim mình.

Là vì lúc nãy vận động, hay là do bản thân rung động.

Tôi cũng không rõ.

9.

Tổng giám đốc gần đây có chút kỳ quái, tự nhiên bớt đần đi.

Nhưng anh ta cứ hay nhìn tôi chằm chằm, tôi cũng không hiểu vì sao.

Hơn nữa, lúc nói chuyện với tôi còn ỏn a ỏn ẻn như thiếu nữ mới lớn.

Tôi hỏi tế nhị rằng anh ta có ý kiến với kỹ năng nghiệp vụ của tôi hay gặp phải vấn đề cột sống gì.

Tổng giám đốc nghe xong trợn mắt trắng: "Sao tôi có ý kiến với cô được?"

"Chứ vì sao gần đây anh cư xử ngộ nghĩnh thế?" Tôi hỏi.

"Nói thật nha, " Tổng giám đốc vẻ mặt bẽn lẽn: "Tôi muốn thành một “cúp pồ” với cô á."

Tôi: ???

Mặc dù không hay lướt mạng nên không thông thạo ngôn ngữ mạng lắm, nhưng tôi vẫn hiểu chữ “cúp pồ” này nghĩa là gì.

Tôi đau đầu nhức óc: "Tổng giám đốc, anh không muốn trả tiền lương cho tôi thì cũng đừng có nghĩ ra cách thức lạ đời này chứ."

"Tôi có phải loại người đó đâu," Tổng giám đốc biện minh cho bản thân: "Tôi thật sự muốn chúng ta thử bên nhau mà."

Tôi nhìn vào vẻ mặt đầy chân thành của tổng giám đốc, không nghĩ ra được lý lẽ gì để từ chối anh.

Quả nhiên, tấm lòng chân thành vẫn luôn là đòn trí mạng.

Nhưng tôi vẫn nói trước với anh ấy, đừng tưởng quen tôi rồi thì anh có thể ngừng trả lương cho tôi.

Sếp liên tục gật đầu, vui vẻ nói với tôi: "Hôm nay tan tầm, mình đi gặp bố mẹ anh nhé."

"Mình có hơi đốt cháy giai đoạn quá không anh?" Tôi nhớ đến mẹ của tổng giám đốc, người phụ nữ lần đầu gặp mặt đã ném cho tôi phiếu khuyến mãi.

Nhưng nếu tôi không đồng ý với anh thì anh lại nhìn tôi với ánh mắt chờ mong, sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến hiệu quả công việc của tôi.

Vì hiệu suất làm việc, tôi đã đồng ý theo sếp về nhà.

Cha của sếp vẫn giống người thường, ông ấy tiếp đãi tôi nồng nhiệt và bắt tay tôi rất chặt: "Cảm ơn con rất nhiều vì chịu ở bên thằng con trai bác."

Tôi lúng túng rút tay lại.

Mẹ tổng giám đốc cũng ở bên cạnh, hiện tại bà không ngẩng mặt lên trời nữa nhưng nét mặt vẫn không vui: "Hừ, nghe nói kỹ năng đánh bài của cô không tồi."

Tôi khó hiểu nhìn mẹ tổng giám đốc, bà ấy đang nói chuyện với tôi sao?

"Tôi hỏi con bé nhà họ Lâm vì sao lại chơi được nhiều đậu hạnh phúc như thế, con bé nói là nhờ cô dạy." Mẹ tổng giám đốc ngập ngừng hỏi tôi: "Đánh ừn sao đó, chỉ tôi được không?"

Người giàu ai cũng thích chơi bài à?

Dù thấy khó hiểu nhưng tôi không dám hỏi, nghiêm chỉnh dạy cho mẹ sếp chơi bài.

Rất nhanh bà ấy đã say mê chơi game, cơm cũng không thèm ăn.

Cha của tổng giám đốc không thấy ngạc nhiên lắm, chỉ bảo chúng tôi nhanh chóng ăn cơm.

Trên bàn ăn, tổng giám đốc nói thầm với tôi, thì ra trước kia mẹ anh thường chơi mạt chược quên cả thì giờ, cho nên trong nhà thường không đợi bà ấy ăn cùng mà toàn chừa phần lại cho bà ấy ăn riêng.

Tôi nhìn sang mẹ của tổng giám đốc, người đang say mê ôm điện thoại.

Vậy là giờ bà ấy đổi sở thích, từ chơi mạt chược sang chơi bài?

Ăn cơm xong, cha sếp tổng gọi tôi ra ngoài, tôi còn tưởng ông ấy sẽ cho tôi một xấp tiền giống như vợ mình và yêu cầu tôi rời khỏi con trai ông ấy ngay lập tức.

Nhưng nào ngờ được, người ta lại thở dài xa xăm, nói với tôi một câu:

"Con trai bác, đầu óc nó không được bình thường."

Tôi: ?

Ngay sau đó, ông ấy tiếp tục kể: "Con trai bác hồi nhỏ bị ngã đụng đầu nên nó hay làm ba cái trò dở hơi cám lợn chả giống ai."

Tôi gật đầu đồng tình.

"Vốn còn tưởng đứa như nó, cho không người ta còn chê." Phụ thân tổng tài nói, "Không ngờ, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, ông trời bắt con không được chê nó."

Tôi chếc lặng.

Cha tổng giám đốc càng nói càng phấn khởi: "Nghe nói con tốt nghiệp trường danh tiếng, hẳn là gen nhà bác sẽ được cải thiện. Đúng rồi, con thích kim cương hay vàng, hôn lễ thích theo phong cách phương Đông hay Tây, bình thường ra đường lái máy bay hay đi Porsche?”

Tôi: ...

Tiến triển nhanh quá, hơn nữa, bình thường con toàn đi tàu điện ngầm thôi bác ạ.

Và rồi, dưới sự đốc thúc của cha sếp, tôi và sếp tổng mau chóng kết hôn.

Nhưng tôi vẫn tiếp tục đi làm ở công ty, chuyện này nghe có chút khờ nhỉ?

Bạn tôi cũng hỏi tôi đã thành bà chủ nhà giàu rồi mà sao còn phải tự mình đi làm.

Có hai lý do.

Thứ nhất, nhà giàu họ hào phóng thật, nhưng tiền không phải của riêng tôi, không mang tính bền vững, nên tôi sẽ tiếp tục làm việc để kiếm tiền của riêng mình.

Thứ hai, có hôm tôi bị bệnh không đi làm được, tổng giám đốc chạy đến giã cho gã bạn trai cũ của tôi một trận rồi (lại) vào phòng tạm giam ngồi.

Chà, về tên thiểu năng nhà mình, không ở bên cạnh anh là tôi lại thấy lo lo.

Sau khi đi bảo lãnh anh về, sếp ôm lấy tôi và vùi đầu vào vai tôi, giọng điệu ủ rũ.

"Xin lỗi em, anh lại gây rắc rối nữa rồi."

Tôi an ủi anh: "Không sao mà, em biết gã đó bôi nhọ em nên anh mới làm thế, em không trách anh đâu."

Tổng giám đốc nghe tôi không trách cứ anh, vui sướng tả lại cho tôi cảnh gã bạn trai cũ bị anh đập.

Tôi bôi thuốc vào vết bầm tím trên mặt anh, nhìn vẻ mặt thèm được khen của anh.

Tôi chủ động hôn anh một cái.

"Ngoan, em thích anh lắm."

Mặt tổng giám đốc lập tức đỏ lên, anh nắm lấy tay tôi nói.

"Anh cũng thích em."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play