Dăm Ba Công Chuyện Của Tôi Và Sếp Tổng

3/4


5 tháng


6.

Một hôm, sau khi đi công tác ở nước ngoài về, tổng giám đốc chợt bảo tôi anh ta muốn nuôi thú cưng.

Chắc hẳn đó lại là một xu hướng mới khác của nhà giàu.

Tôi đương nhiên không có ý kiến, dù sao cũng đâu tốn tiền của tôi.

Nhưng tôi không bao giờ ngờ được anh ta lại chọn nuôi ngựa.

Vào một ngày nọ khi tôi đang bận rộn làm việc, cảnh sát đã gọi cho tôi và bảo tôi đến đồn một chuyến.

Làm riết cũng nhờn, tôi quen cửa quen nẻo đi đến đồn cảnh sát, còn chào hỏi mấy chú cảnh sát mà tôi quen mặt.

Họ biết tôi (lại) đến đây vì sếp tổng nên chỉ tôi vào một căn phòng.

Vừa bước vào tôi đã thấy sếp mình đang cúi đầu ăn mắng.

Lúc gọi điện, chú cảnh sát đã kể sự tình cho tôi nghe, rằng sếp tôi dắt ngựa ra đường và gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự giao thông. Họ cũng nhận được một cuộc gọi tố cáo, nghi ngờ sếp tôi mua bán động vật hoang dã trái phép.

“Tôi mua nó thông qua phương thức chính quy mà.” Sếp tôi tự biện hộ.

“Dù là chính quy thì cũng không thể dắt nó đi đi lại lại giữa đường giữa xá được, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?” Chú cảnh sát nghiêm nghị nói.

Trông lão sếp ủ rũ như trái cà tím bị héo trong tủ lạnh, anh ta cúi đầu, dáng vẻ dùng dằng đầy bất mãn.

Tôi thở dài, bảo lãnh cho ông sếp vừa chịu mắng đi về.

Đồn cảnh sát yêu cầu chúng tôi phải mau chóng đưa con ngựa đi vì nó gặm cắn khắp nơi, gặm hết mấy cái xe trong đồn của họ rồi.

Tôi hỏi sếp muốn giải quyết con ngựa như nào, thằng chả không nỡ nhưng vẫn dằn lòng bảo tôi.

“Quyên tặng sở thú đi.”

Sở thú hết sức vui mừng và tặng cờ vinh danh cho tổng giám đốc, giám đốc sở thú cũng chụp một tấm ảnh cùng sếp tôi.

Tấm ảnh được treo ngoài chuồng ngựa, bên cạnh có ghi một hàng chữ: [Con ngựa này được tổng giám đốc của “Công ty TNHH Bất Động Sản Của Tôi” thành kính tặng.]

Sau khi mất đi thú cưng của mình, sếp tôi trở nên chán chường.

Với cương vị là một thư ký được trả lương cao, tôi quyết định đưa anh ta đi giải khuây.

Tôi dẫn anh ta đến một buổi đấu giá và nói với anh ta rằng đây là nơi người giàu hay chơi.

Sếp là một người sành điệu, tới nơi đã bắt đầu thấy hứng thú.

Đó giờ tôi không thích thú gì những thứ như này, lắng nghe người hướng dẫn giới thiệu về những vật phẩm đấu giá trên sân khấu làm tôi thấy buồn ngủ.

Để ý thấy tổng giám đốc đang chăm chú nhìn lên sân khấu, tôi định nhắm mắt lại và nghỉ ngơi một tẹo.

Không ngờ, một hồi chuông chợt đánh thức tôi dậy.

“Nước mắt của giấc mộng bi ai, trên gương mặt điển trai. Nước mắt của giấc mộng sầu, lúc xưng vương trong lũng sâu.”*

(*) Này là bài rap về tuyển thủ game á mọi người, nó dzô tri lắm, thề, giống mấy bài rap về game thủ trên youtube bên nước mình, “hải đăng gặp tôi sẽ trở thành hải dark” đồ đó.

Chếc tịt, sao tiếng nhạc chuông nghe như sát bên tai tôi thế nhỉ?

Tôi từ từ quay đầu sang và nhìn tên tổng giám đốc bên cạnh.

Anh ta đang ngủ say, chiếc điện thoại trong túi rung lên liên hồi.

Âm thanh trên sàn đấu giá đôi* không biết từ khi nào đã dừng lại, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía hai chúng tôi.

(*) Double auction: hình thức đấu giá mà trong đó, nhiều người mua và nhiều người bán thực hiện các gói thầu và trả giá đồng thời cùng một lúc.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng chuông điện thoại của gã sếp tôi vang lên.

“Gắng sức lên đi, bảo vệ pha lê và thành trì. Đợi đến thời cơ, sẽ cho kẻ thù một vết nhơ.”

Tôi: “...”

Muốn từ chức quá.

Lần đầu tiên, tôi chọn cách lùi bước, gắng sức tạo khoảng cách với sếp và gắng sức để vờ như chúng tôi không quen biết nhau.

Tôi vốn đã biết gu của sếp như hạch, nhưng éo ngờ nó lại trẩu đến vậy.

Sếp cuối cùng cũng tỉnh dậy dưới ánh nhìn của mọi người.

Đầu tiên anh ta lấy điện thoại di động ra, tắt chuông rồi quay sang nhìn tôi, hỏi một cách vô tri vô giác.

“Cô ngồi xa thế làm gì?”

Nói xong thì nhìn xung quanh.

“Làm gì mà ai cũng đều nhìn hai mình thế, lẽ nào vẻ đẹp trai của tôi không thể nào che giấu được nữa?”

Làm bộ không quen thất bại, tôi thở dài cam chịu.

Nhân viên của buổi đấu giá đã đến gặp chúng tôi, uyển chuyển bảo rằng chúng tôi đã làm xáo trộn trật tự của sàn đấu giá và hy vọng rằng chúng tôi có thể ra về.

Sếp ra về với một gương mặt bất mãn, anh ta một mực đòi cho họ biết danh tính của mình.

Tôi thật sự không muốn bị mất mặt nữa nên bèn nói dối, dỗ anh ta quay về công ty.

7.

Sau khi kế hoạch đấu giá thất bại, tôi lại nảy ra ý tưởng là tổ chức tiệc cho anh ta.

Lần này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, dù sao nhiệm vụ của tổng giám đốc cũng chỉ bao gồm ăn uống và bày ra gương mặt đẹp trai, đợi người ta chủ động đến bắt chuyện.

Được rồi, anh ta quả nhiên không có vấn đề gì, người có vấn đề là tôi.

Tôi trông thấy gã bạn trai cũ của mình ở bữa tiệc.

Không biết gã đã đu bám được bà chủ nhà giàu nào mà đắp lên người toàn đồ hiệu.

Gã đê tiện này mang tâm thái dương dương đắc ý, vênh váo đứng trước mặt tôi.

“Thế nào? Không quen biết tôi à."

Tôi lười đáp lại, toan rời đi nhưng lại bị gã ngăn cản.

"Bạn học cũ gặp nhau không dễ, chi bằng ở lại ôn chuyện xưa nào."

Tôi liếc gã một cái: "Chúng ta đã chia tay trong hòa bình, anh đừng có rách việc."

"Tôi thì không nghĩ thế." Gã đánh giá tôi: "Giờ cô vẫn đi làm thuê cho người ta hả?"

"Tôi làm cái gì cũng không liên quan đến anh." Tôi không nể nang đáp trả.

Bạn trai cũ: "Đâu có ngờ trước kia cô học giỏi thế mà giờ vẫn còn đang bưng trà rót nước cho người ta.”

Tôi: "Bưng trà rót nước cũng đỡ hơn phận chó chui gầm chạn như anh."

"Tống Kỳ, cô đừng có làm như mình cao giá lắm, " Bạn trai cũ châm chọc: "Thành tích cao có tác dụng gì, cuối cùng cũng đi làm trâu làm ngựa cho người khác."

"Anh nói cái gì đó?"

Tôi còn chưa kịp phản bác gã thì đã nghe thấy giọng của tổng giám đốc vang lên.

Sếp bước về phía chúng tôi với gương mặt u ám.

"Xin lỗi đi!" Tổng giám đốc bảo tên bạn trai cũ: "Xin lỗi thư ký của tôi."

"Anh là cái thá gì?" Gã người cũ tỏ vẻ khinh thường.

Tôi cảm khái, gã này đúng là có lớn mà không có khôn. Quấn lên mình hàng hiệu nhưng sao lại không nhìn ra sếp tôi cũng mặc toàn xa xỉ phẩm?

"Lời nói vừa rồi anh thốt ra rất thiếu tôn trọng người khác." Tổng giám đốc cau mày: "Mối quan hệ làm công ăn lương bình đẳng giữa tôi và cô ấy qua miệng anh lại bị biến tướng."

"Tôi còn tưởng là ai." Bạn trai cũ cười lạnh: "Hóa ra là ông chủ của cô!"

Gã tiếp tục nói: "Sếp cô che chở cô như vầy, nói không chừng hai người đã..."

"Bốp!"

Tôi tát thẳng vào mặt gã, cắt ngang những gì gã sắp nói.

Dù không rõ anh ta định nói gì nhưng chắc chắn chả phải thứ tốt lành gì.

Tiếng động vừa rồi hơi lớn nên có không ít người nhìn về phía chúng tôi, tôi để ý có một người phụ nữ đi giày cao gót bước đến.

"Tổng giám đốc Trần, có chuyện gì sao?" Người phụ nữ ấy duyên dáng cười chào hỏi.

"Chị ơi, em..." Gã bạn trai cũ thấy cô ấy, sự kiêu ngạo hầu như biến mất hẳn.

"Còn ở đây làm bẽ mặt tôi nữa hả? Cút!" Cô ấy lớn tiếng quát tháo gã.

"Chờ đã, " Tổng giám đốc gọi gã lại: "Xin lỗi rồi hẳn đi."

Bạn trai cũ cúi đầu xin lỗi tôi một cách miễn cưỡng, tôi vui vẻ chấp nhận.

Kẻ làm vướng chân đã đi, bữa tiệc lại tiếp diễn.

Tôi theo tổng giám đốc đi xã giao chung quanh, bàn chuyện hợp tác.

Thấm thoát mà đã nốc vào không ít rượu.

Có lẽ tổng giám đốc nhận thấy tôi không được khỏe nên đã tìm cớ dẫn tôi rời khỏi bữa tiệc.

Anh ta định chở tôi về thẳng nhà, nhưng tôi quá choáng váng, muốn đi dạo cho khuây khỏa.

Sếp đi bộ cùng tôi trên lề đường.

Tôi mệt đến độ ngồi phịch xuống bên vệ đường, mặc kệ hình tượng.

Sếp ân cần cởi áo vest ra và khoác lên đùi tôi, anh ta bảo: "Cô đang mặc váy đó.”

Tôi nói lời cảm ơn, không ngờ giây sau, anh ta ngồi xuống ngay cạnh tôi, không để ý trên người đang khoác lên một bộ đồ rất đắt tiền.

"Tôi không nghĩ tới sẽ gặp phải anh ta." Tôi nói.

"Loại người đó vẫn nên hạn chế gặp thì tốt hơn." Tổng giám đốc nghiêm túc.

Dưới ánh đèn đường, nhìn vẻ mặt chân thành của tổng giám đốc, tôi bỗng nổi hứng muốn tâm sự với anh ta.

Tôi hỏi anh ta: "Tôi muốn kể cho anh quá khứ của tôi, anh nghe không?"

Tổng giám đốc lập tức gật đầu.

Tôi bật cười: "Mua hộ tôi một chai nước với."

Tổng giám đốc nhanh chóng mua về và đưa nó cho tôi.

Tôi áp chai nước lạnh vào má, chầm chậm kể: "Trước đây khi tôi còn đi học, danh tiếng của tôi không tốt lắm, bởi vì tôi không thích giao du với người khác, tôi chỉ quan tâm đến việc học, nên mọi người đều nói tôi giả tạo."

"Cô làm đúng mà." Tổng giám đốc nói, "Chăm học thì có gì sai?"

Tôi mỉm cười, "Chăm học là đúng, nhưng học không phải là tất cả. Phải biết chủ động giao tiếp làm quen để tạo mạng lưới quan hệ, phải biết tham gia hoạt động để tích lũy kinh nghiệm. Nếu không sẽ giống như tôi, cho dù học tập tốt cỡ nào nhưng không tham gia hoạt động gì, điểm rèn luyện thấp nên không lấy được học bổng, tốt nghiệp rồi mà hồ sơ xin việc cũng không có gì để viết vào."

Tôi mở nắp chai, uống một ngụm: "Cho nên cuối cùng tôi đã chọn một công việc trái ngành để rèn luyện bản thân."

"Hèn gì bằng cấp cô giỏi thế mà lại đi làm thư ký cho tôi." Tổng giám đốc nói.

Tôi nhìn anh ta: "Làm thư ký cho anh cũng tốt mà, chí ít thì tôi đã trưởng thành lên rất nhiều."

"Thật ra tôi biết nhiều khi mình làm mấy trò dở hơi cám lợn." Tổng giám đốc cúi đầu, "Gây ra không ít phiền phức cho cô."

Dáng vẻ cúi đầu của tổng giám đốc trông hệt như chó con đang tủi thân.

Tôi vươn tay, sờ lên tóc anh ta: "Ít nhất thì anh đâu có làm chuyện gì xấu đâu! Hơn nữa tôi nhận tiền lương anh phát, hiển nhiên phải giúp anh giải quyết mấy cái đó rồi."

Tổng giám đốc cảm động nhìn tôi: "Cô tốt lắm luôn."

Thái độ của tổng giám đốc khiến tôi dễ chịu đi ít nhiều.

Dù sự xuất hiện của bạn trai cũ vào hôm nay khiến tôi nhớ lại những ngày tháng bị xa lánh khi trước.

Nhưng giờ đã có người chịu đứng ra bênh vực cho tôi.

Thật tốt quá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play