Cá Sẽ Bên Người

2/4


5 tháng


5.

Cải tạo bể rất đơn giản.

Chỉ cần làm sạch bể, khử trùng, khử clo, thiết lập hệ thống nitrat hóa là khoảng một tuần sau có thể khai bể.

Người được lợi còn có tôi.

Chẳng phải con cá thối làm hại tôi ngủ không ngon sao, tôi chuyển nó ra cửa sổ hứng nắng.

Anh trai tốt bụng nhà bên tên Thẩm Noãn, ngày nào cũng thế, cứ đúng giờ là anh gọi tôi ăn cơm.

Và tôi, một họa sĩ vẽ tranh biếm họa, thường trì hoãn đến nửa đêm mới cầm bút sáng tác.

8 giờ sáng.

Thẩm Noãn gõ cửa mãi đến khi tôi đáp lại.

Sau đó, tôi sẽ nhận được một tin nhắn chữ.

"Lý Ngư, cơm đã làm xong, tranh thủ ăn lúc còn nóng."

12 giờ trưa.

"Lý Ngư, đưa hộp cho tôi, tôi làm cơm trưa cho."

Lại một tin nhắn khác.

6 giờ chiều.

"Lý Ngư, dậy chưa, đến giờ cơm tối rồi."

Sau đó, Thẩm Noãn phát hiện ra tật xấu ngủ muộn dậy muộn của tôi, lần nào cũng trực tiếp gửi tin nhắn.

"Lý Ngư, dậy đi."

Và anh gõ cửa, gõ cho đến khi tôi mở cửa.

Tôi hận, hận bản thân không thể cưỡng lại mùi nhang của thức ăn, buộc phải thay đổi đồng hồ sinh học cú đêm của mình.

Hiện tại tôi đã chuyển sang nhà Thẩm Noãn ăn cơm, giúp anh đỡ tốn công rửa hộp cơm.

Một đêm nọ, tôi rốt cuộc đã hiểu ra cây dùi cui mười tám xăng-ti-mét là gì.

Lúc ấy, Thẩm Noãn đang đưa lưng về phía tôi, con quỷ cá đột nhiên la lên.

- Nhìn kìa, hắn sắp lấy ra cây dùi cui mười tám xăng!

Tay chân tôi bủn rủn, suýt nữa thì lao ra khỏi cửa.

Sau đó, tôi nhìn thấy Thẩm Noãn lấy ra một cây dùi đục gỗ.

Tôi: "..."

6.

Thì ra Thẩm Noãn làm nghề điêu khắc gỗ thủ công.

Chuyên chạm khắc những đồ trang trí nhỏ và tinh xảo.

Cây “dùi cui mười tám xăng” là công cụ của anh .

Và cả sợi dây thừng nữa.

Tất cả đều là hiểu lầm.

Xem ra, cái vụ t.ự t.ử mà con quỷ cá lần trước nói, cũng là lời nói nhảm.

Thẩm Noãn làm việc tại nhà giống như tôi, vì vậy tôi cảm thấy gần gũi với anh hơn.

Mỗi lần tôi kể lể về những rắc rối với bên A, anh luôn cười đáp lại.

Dù trông hơi cho có lệ.

- Cháu dâu thối, cháu cũng có ngày này, mặt nóng dán mông lạnh*.

(*) Mặt nóng dán mông lạnh: câu thành ngữ này mô tả một người thì nhiệt tình tích cực nói chuyện tạo quan hệ nhưng mà người kia thì lạnh nhạt hờ hững không đáp lại.

Ai nói trí nhớ cá có bảy giây, quỷ cá mồm thối còn biết ghi thù.

Mỗi lần tôi sang đều khịa tôi.

Tôi thấy bể cá sắp xong rồi, đề nghị Thẩm Noãn mau mua thêm cá nhiệt đới.

Tôi biết một chủ hàng cá cảnh bán cá con rẻ hơn nhiều so với cá cảnh ở tầng dưới.

Thẩm Noãn lấy điện thoại ra tìm, đưa tôi ảnh mấy con cá bảy màu.

Cá bảy màu đúng là loài phù hợp để tập làm quen.

Nhưng vì tốc độ sinh sản siêu nhanh của nó, người chơi cá thường gọi nó là "triệu cá".

Nếu không lấy trứng cá ra kịp thời thì sẽ bị cá mẹ ăn luôn.

Nó sẽ tạo ra ám ảnh tâm lý lớn cho những người lần đầu tiên nuôi cá.

Tôi giới thiệu cá sặc bạc cho anh .

Nó nhỏ gọn và xinh xẻo như cá bảy màu, muôn màu muôn vẻ mà ai ai cũng thích, và nó chỉ sinh sản năm đến sáu tháng một lần.

Thẩm Noãn nghiêm túc khen ngợi tôi hiểu biết, nhưng anh không định đi đến chỗ tôi đã đề cập.

“Vì sao?”

Tôi bối rối hỏi anh .

Thẩm Noãn nghiêng đầu, dưới ánh mắt lỗ mãng tìm tòi của tôi, vén phần che khuất nửa khuôn mặt của mình ra.

Trên nửa khuôn mặt ấy có một vết sẹo hình con rết ngoằn ngoèo.

Đã trở thành nguyên nhân Thẩm Noãn không muốn gặp người khác.

Đó là do con trai của người bác cả đã nuôi nấng anh, dùng dao rạch.

7.

Khi Thẩm Noãn còn bé, anh và cha mẹ mình gặp tai nạn giao thông.

Cha mẹ anh tử vong tại chỗ, còn dây thanh quảng của anh đã bị hủy hoại, trở thành một đứa nhỏ không thể nói, không ai thương.

Thẩm Noãn được đưa đến nhà bác cả, tiền bảo hiểm bồi thường cũng bị bác cả chiếm.

Thẩm Noãn không nói nhiều về những gì anh đã trải qua ở nhà bác trai, tôi cũng đoán được phần nào khi nhìn ánh mắt u ám của anh .

Anh họ cảm thấy Thẩm Noãn vướng chân, nên đã cướp lấy dao đục gỗ yêu thích của Thẩm Noãn để trút giận, thậm chí còn làm bị thương nửa mặt của anh .

Từ đó, Thẩm Noãn chuyển ra ngoài và tự mình mưu sinh.

Tôi chưa kịp tức giận, cá mồm thối đã bùng nổ.

- *bíp**bíp* nó chứ *bíp**bíp*, ngư sinh của ông đây đó giờ chưa thấy thằng nào mất dạy trơ trẽn như thế.

- Hãy vùng lên hỡi thiếu niên, tạo nên một áng văn chương vả mặt hộ ông.

Đôi khi tôi phải thừa nhận rằng những lời chửi tục thực sự có tác dụng phát tiết rất hiệu quả

"Đừng buồn cho tôi, bây giờ tôi ổn rồi."

Thẩm Noãn thấy tâm trạng tôi trùng xuống, ngược lại còn an ủi tôi.

Tôi nhìn vào góc nghiêng trên gương mặt anh , nghĩ ra một cách.

Tôi đã gọi cho cô bạn yêu thích cosplay có kỹ thuật trang điểm siêu đỉnh của mình.

Vết sẹo trên mặt Thẩm Noãn được cô ấy dùng phấn nền đã dễ dàng che đi, cô bạn còn thuận tiện giúp anh tạo hình.

"Anh đẹp trai, nếu có cơ hội nhất định phải giúp em chụp ảnh một bộ ảnh cosplay."

Bạn tôi xách túi đồ trang điểm lên, hào hứng rời đi.

Để tôi ở lại choáng váng.

Siêu đẹp trai!

Thẩm Noãn sau khi trang điểm đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim tôi…

Sạch sẽ tươm tất, cười rộ lên khiến cho khóe mắt cong cong, cực giống nam chính dịu dàng trong truyện tranh.

Trái tim thiếu nữ của tôi rung rinh, không thể kiềm chế.

- Cá nhỏ ông đây ứ chịu không nổi cái mùi chua hôi thối của condi tình yêu, muốn ọe ọe ọe.

Tôi: "..."

Tôi nhân cơ hội này đưa Thẩm Noãn đến hàng cá cảnh, được chủ cửa hàng khen vì tìm được bạn trai cao ráo đẹp trai.

Lòng hư vinh của tôi thỏa mãn vô cùng, đồng thời, nó thôi thúc tôi lại thú nhận với anh.

Tôi cảm thấy con người Thẩm Noãn rất tốt, dịu dàng chu đáo, còn biết nấu cơm.

Tôi sợ nói ra muộn sẽ bị người ta cướp mất.

Vì vậy, tôi lấy hết can đảm.

"Thẩm Noãn, anh nghĩ gì về tôi? Có muốn hẹn hò với tôi không?”

Bên cạnh không có động tĩnh gì.

Tôi ngẩng đầu lên.

Một cô gái xinh đẹp và thanh lịch đến gần.

"Thẩm Noãn, vết thương của anh khỏi rồi."

Cô gái vô cùng kinh ngạc.

Cô ấy giao tiếp với Thẩm Noãn bằng thủ ngữ, một nụ cười thực sự đã xuất hiện trên khuôn mặt của anh .

Tôi nhìn xuống đôi dép tông lào của mình và so sánh với với đôi giày cao gót của người ta.

Nhìn mình mặt mộc, đối phương trang điểm tinh xảo.

Có cô bạn xinh đẹp như vậy ở bên, con vịt xấu xí như tôi làm gì có cửa.

Chưa kể tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc học ngôn ngữ thủ ngữ.

Cảm giác xấu hổ và tự ti phút chốc bộc phát.

Tôi chưa kịp chào Thẩm Noãn đã chạy biến đi.

8.

Trở lại phòng trọ, tôi thấy cửa phòng mình mở toang.

Bà chủ nhà dẫn hai người đàn ông cao lớn trong phòng của tôi để xoi mói.

Tôi vội vã xông vào lý luận với chủ nhà.

Bà chủ nhà nói với tôi bằng giọng điệu đương nhiên.

"Con trai tôi từ nước ngoài về, cô thu dọn cho xong để ngày mốt chuyển đi."

Tôi giận dữ.

Lúc trước chủ nhà khuyến khích tôi ký hợp đồng cả năm, nên tôi bỏ tiền ra trang trí phòng ngủ và phòng khách, lắp điều hòa, sắm sửa cho tổ ấm nhỏ.

Bây giờ mới ở được một tháng đã bắt tôi chuyển đi, tất nhiên tôi không chịu.

"Cô xem tự nhiên cô ở đây nói nhảm gì với tôi, tôi hoàn trả số tiền còn lại cho cô đã là tốt lắm rồi, cô gái nhỏ, tôi đã cho cô mặt mũi rồi thì cô cũng đừng nên không biết xấu hổ."

"Buôn bán không được vi phạm hợp đồng, dù chuyển đi thì cô cũng phải bồi thường cho cháu phí chuyển đồ và phí lắp đặt điều hòa, nếu không thì cháu có quyền không chuyển."

Tôi cố gắng sử dụng chút kiến thức pháp luật ít ỏi lượm lặt được trên mạng, kết quả là hai người đàn ông trung niên trong phòng tiến tới xô đẩy tôi.

Dùng sức đẩy mạnh tôi ra ngoài cửa, khiến tôi ngồi bệt xuống đất.

Cái mông tê cứng do ngã đau.

"Cô có bản lĩnh đi tố cáo thì cũng đừng sợ nửa đêm có người tới cửa tìm cô nói chuyện phiếm."

Bọn họ thấy tôi là một cô gái nhỏ thân cô thế cô nên đe dọa tôi không thèm kiêng nể.

Từ nhỏ gan tôi đã to.

Tôi lập tức lấy điện thoại di động ra định gọi cảnh sát nhưng bị hai người kia giật lấy.

Tôi không có bất kỳ công cụ tự vệ nào trên người, đối mặt với hai gã đàn ông to lớn uy hiếp, tôi thực sự sợ hãi đến tim đập loạn xạ, nhưng tôi không thể bỏ cuộc vào lúc này.

Nếu nhường một bước, chúng sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Tôi xách chiếc giá để giày bên cạnh không biết là của ai, ném vào đầu hai người.

Vừa cào vừa cấu bọn chúng như điên.

Ba người bị khí thế của tôi dọa sợ, vội vàng rời khỏi phòng.

"Đồ tâm thần, nhỏ điên."

Thẩm Noãn và bạn nữ của anh vừa từ cầu thang đi lên và nhìn thấy tôi đang khua khoắng đôi dép xỏ ngón của mình.

Bạn nữ thấy tôi quen quen liền hỏi bà chủ có chuyện gì.

"Cô ta là đồ điên, mới nói vài câu đã đánh người, mọi người đừng lại gần cô ta."

Bạn của Thẩm Noãn nghe lời chủ nhà liền làm động tác né tránh, kéo Thẩm Noãn đi.

Tôi đóng sầm cửa lại.

Xoay người, toàn thân run lên vì sợ hãi.

Nước mắt không thể ngừng rơi xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play