Hoàng Đế Dẩy Đầm Hằng Ngày

2/5


5 tháng


16.

Trẫm suốt ngày chết dí ở trong cung, chán đến sắp nảy mầm mọc cỏ.

Trẫm suy nghĩ kỹ càng, quyết định: Xuất cung vi hành!

Hoàng hậu: "Bệ hạ, mang theo thêm vài người đi."

Trẫm nghiến răng: "Trẫm là ngụy trang đi thăm dân chúng! Mang theo nhiều người như vậy chẳng khác gì đang cầm một cái kèn lớn đi rao khắp nơi, trẫm là người có địa vị."

Hoàng hậu không có biện pháp với ta, lại nói: "Vậy để thần thiếp bồi bệ hạ xuất cung?"

Trẫm cảnh giác nhìn nàng: "Nữ nhân, nàng chẳng qua là muốn cùng trẫm xuất cung đi chơi mà thôi, còn bày đặt lấy cớ!"

Hoàng hậu nghe vậy kinh ngạc trong chớp mắt, bất lực nói: "Vâng. Là thần thiếp muốn cùng ngài xuất cung chơi. Bệ hạ đồng ý sao?"

Trẫm lắp bắp: "Nếu nàng đã nói như vậy, vậy trẫm miễn cưỡng phê chuẩn."

Quả nhiên.

Trẫm biết! Mị lực của trẫm không giảm! Tất cả mọi người đều ái mộ trẫm!

17.

"Bệ hạ."

Trẫm ngẩn ngơ nhìn mỹ nhân trước mặt mình.

Một lúc lâu sau, trẫm mới có thể cất giọng nói: "Hoàng hậu mặc trang phục nam rất hợp."

Mẫu thân nó, còn không hề có cảm giác sai sai, dịu dàng như viên ngọc dưới ánh mặt trời, dưới vầng trăng sáng.

Trẫm hận.

So với trẫm còn đẹp trai hơn! Không tin được!

18.

Trẫm ở bên cạnh hoàng hậu, giống như một củ khoai tây nhỏ.

Trẫm: "..."

Trẫm lấy ra đệm giày tăng chiều cao đã được cất giữ từ lâu, cũng quyết định lúc ra khỏi cung sẽ đeo một cặp cà kheo hai thước, cho hoàng hậu tức chớt luôn.

19.

Trẫm đi trên đường, ngắm phố phường phồn vinh, vô cùng bùi ngùi.

Hoàng hậu cắt tóc cho trẫm: "Làm sao vậy?"

Trẫm thành thật nói: "May mà dân chúng sống tốt, trẫm mỗi ngày mệt đến chớt đi sống lại mà quốc gia còn không an ổn, chắc trẫm tức chớt."

Hoàng hậu bật cười: "May mà bệ hạ không tức giận."

Trẫm bỗng nhiên giữ chặt nàng: "Ra ngoài thì nàng gọi trẫm là ca ca đi."

Hoàng hậu không nói gì.

Tuy rằng nàng không bày ra biểu cảm gì, nhưng trẫm cảm nhận được nàng đang cực kỳ chê.

Trẫm thẹn quá hóa giận: "Có ý gì hả có ý gì! Không vừa lòng có phải không?!"

Hoàng hậu khẽ thở dài một tiếng: "Được rồi, ca ca."

Trẫm: !

Đã quá Pepsi ơi!

20.

"Hai vị tiểu công tử, có muốn nếm thử gà nướng vừa mới ra lò không?"

Bên cạnh một vị chủ quán thấy trẫm cùng hoàng hậu dừng lại hồi lâu mà không đi, lên tiếng hỏi một câu.

Ngay sau đó, hắn nhìn tình huống trước mặt, nghĩ đến cái gì đó, lại nói với Hoàng hậu: "Vị công tử này, mua cho thê tử ngươi một cái đi?"

Trẫm: ?

Trẫm: ?

Trẫm: "Ngươi nói lại lần nữa? Ai là thê tử của ai?"

Hoàng hậu nhếch khóe môi, gật đầu: "Vậy cho một phần đi."

Trẫm âm thầm véo nàng một cái: "Ngươi làm gì!"

Hoàng hậu: "Mua đồ ăn."

Trẫm lớn tiếng nói với chủ quán: "Nàng ấy là vợ ta!”

Trong chốc lát, cả con phố đều nhìn sang bên này.

Trẫm: "......"

Mẫu thân nó, tức muốn độn thổ.

21.

Trẫm lại lôi kéo Hoàng hậu đi thanh lâu.

Hoàng hậu ngay từ đầu kiên quyết không cho: "Tuyệt đối không thể."

Trẫm dây dưa nài nỉ, trẫm dùng hết vốn liếng học tập của đời mình để khen nàng, cuối cùng Hoàng hậu cũng miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng nàng có một yêu cầu, muốn trẫm mặc nữ trang.

Hoàng hậu có ý gì đấy!

Acc clone này trẫm không thể bỏ được đâu hu hu hu.

Trẫm thăm dò nàng nói: "Vì sao trẫm phải giả gái?"

Hoàng hậu: "Thần thiếp đã giả trai rồi, thần thiếp muốn xem bệ hạ giả gái."

Trẫm: ?

Cảm thấy phi logic thế éo nào í.

Trẫm: "Trẫm chính là vua một nước!”

Hoàng hậu chậm rãi: "Vậy là không đi được rồi."

Khó ưa.

Trẫm hiếm khi được xuất cung, không cho trẫm đi mở rộng kiến thức, không bằng chém trẫm chớt luôn đi.

Thôi bỏ đi, giả gái thì giả gái, nếu lỡ bị nàng phát hiện, trẫm sẽ tung tin đồn nàng là đàn ông, tiên hạ thủ vi cường!

22.

Hoàng hậu ở trong cửa hàng chọn cho trẫm một bộ trang phục hường hường phấn phấn.

Trẫm: "..."

Trẫm trừng mắt nhìn Hoàng hậu một cái, nhục nhã khoác lên mình cái màu hồng nhợt nhạt này.

Mặc xong, trẫm xoay qua xoay lại trước gương đồng.

Trẫm: ?

Không cần ngươi nói, trẫm biết mình đẹp.

Trẫm hất mặt lên, vui vẻ nhìn Hoàng hậu: "Thế nào, đẹp hong?”

Hoàng hậu nhẹ nhàng vuốt ve môi trẫm một chút: "Ca ca rất đẹp."

Vành tai trẫm đỏ lên: "Sao ngươi không phân biệt trường hợp gọi tùm lum thế."

Hoàng hậu: “Được, sau này gọi là tỷ tỷ."

Trẫm: !

Nàng đang trêu chọc trẫm á hả? Nàng đang trêu chọc trẫm chứ gì!

23.

Trẫm đi theo hoàng hậu vào thanh lâu.

Thật khiến trẫm thất vọng! Những mỹ nhân kia cũng không có quốc sắc thiên hương như trẫm tưởng tượng, ngược lại đắp nặn son phấn trông quá thô tục.

Còn không bằng hậu cung của trẫm.

Nơi này rất đông, hoàng hậu nắm chặt tay trẫm, sợ trẫm đi lạc.

Nhưng trẫm cả đời phản nghịch, trẫm muốn đi một mình cơ!

Tuy rằng hoàng hậu rất xinh đẹp, nhưng nàng canh giữ trẫm không rời một bước, làm trẫm thấy khó chịu.

Dù sao xe ngựa cách đó không xa, nàng biết trẫm chạy đi, nhất định sẽ lên xe ngựa chờ trẫm.

Trẫm nhìn trái nhìn phải, chọn thời cơ tốt, hất tay hoàng hậu ra, chuồn đi.

Hey hey.

Không hổ là trẫm.

24.

"Ngươi là cô nương nhà nào?"

Trước mặt trẫm bỗng nhiên xuất hiện một đôi tay ngăn lại, trẫm ngẩng đầu: "Liên quan khỉ gì đến ngươi."

Người nọ mặt xinh như hoa, khóe miệng chứa ý cười: "Cô nương nhà nào đây, nóng nảy như vậy làm cái gì?"

Trẫm: ?

Trẫm lý lẽ đương nhiên: "Ta cứ thích lóng như kem đấy."

Ý cười của người nọ càng lúc càng sâu: "Ta thấy ngươi không giống người trong thanh lâu, đến thanh lâu làm cái gì?"

Trẫm suy nghĩ một chút, trả lời: "Làm ăn."

Nhìn gương mặt ngạc nhiên của hắn, trẫm dương dương đắc ý: "Như thế nào, ngươi muốn tự mình đề cử sao?"

25.

"Vị công tử này, xin tự trọng."

Trẫm cảm thấy bị người ta ôm vào trong ngực, quay đầu nhìn.

Đó là hoàng hậu.

Trẫm thầm chửi trong lòng, còn chưa thoát được đã bị bắt nhốt!

Trẫm hận.

Người nọ thu lại nụ cười: "Ngươi là?"

Hoàng hậu lạnh giọng nói: "Ta là phu quân của nàng."

Trẫm: ?

26.

Cuối cùng vẫn là hoàng hậu nắm cổ tay trẫm kéo lên xe ngựa.

Trẫm chột dạ, tiến lại gần: "Ngươi tức giận sao."

Hoàng hậu nhìn trẫm một cái, rũ mí mắt xuống: "Thần thiếp không dám."

Trẫm: ?

Xonq đời triến sĩ, giận thật rồi.

Trẫm cố gắng ngụy biện: "Nãy tự nhiên không biết ở đâu ra một cơn gió, thổi cho tay hai chúng ta tách ra."

27.

Dọc đường đi, Hoàng hậu không để ý tới trẫm tẹo nào, mặt lạnh đến dọa người.

Trẫm ôm cánh tay cuộn mình ở một góc, sợ nàng lại lên cơn.

Vừa trở về cung, trẫm liền trốn vào trong cung của Thư phi, Thư phi hỏi: "Người chọc hoàng hậu cái gì?"

Trẫm bơ phờ trả lời: "Đi dạo thanh lâu. Hất tay nàng ra...."

Thư phi đưa ra đánh giá khách quan: "To gan lớn mật."

Trẫm đập bàn: "Trẫm là hoàng đế! Muốn làm gì thì làm!"

Thư phi “à” một tiếng: "Vậy người đến chỗ thần thiếp trốn làm gì, đi đối mặt với hoàng hậu đi."

Trẫm: "...”

Trẫm chen chúc lấn về phía Thư phi: "Bỏ đi, dù sao trẫm cũng sẽ kiếm người chịu tội thay."

28.

Hoàng hậu liên tục mấy ngày cũng không gặp trẫm.

Trẫm cố tình lắc lư trước cửa cung của nàng, nói về sau sẽ không thượng triều, cũng không phê tấu chương, trẫm muốn mặc kệ đời luôn.

Hoàng hậu thờ ơ, cho trẫm ăn bơ.

Canh ba khuya khoắt, trẫm trèo tường vào cung Hoàng hậu, ôm Kẹo Sữa với vẻ mặt nghiêm trang: "Ngươi nghe lời trẫm, vào được rồi thì lập tức cắn nàng!"

Kẹo Sữa “meo” một tiếng, cào trẫm một vuốt.

Trẫm: !

To gan! Dám động thủ với trẫm! Đem đi tr.eo cổ!

Trẫm ở bên tai nó thấp giọng nói chuyện, ý đồ thao túng tâm lý nó: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời thì trẫm mới thích ngươi, không ai thích mèo con phản nghịch hết."

Kẹo Sữa dường như không thoải mái lắm, giãy dụa một chút, trẫm sợ nó rơi xuống, giữ nó lại bằng cả hai tay.

Nhưng lần đầu tiên, người vĩ đại như trẫm thất sách, trẫm đánh giá quá cao khả năng giữ thăng bằng của mình.

Trẫm lấy một độ cong hoàn mỹ từ trên tường rơi xuống, chỉ kịp cố hết sức bảo vệ Kẹo Sữa trong ngực.

Trẫm gào khóc: "Cứu mạng!"

Kẹo Sữa gào thét: "Meo meo!"

Cảnh tượng vỡ đầu đổ máu trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, trẫm ôm Kẹo Sữa rơi vào một lồng ngực.

"Nếu bệ hạ không buông tay, Kẹo Sữa sẽ thở không được."

29.

Ồ.

Ra là hoàng hậu.

Không sao cả, trẫm xấu hổ xíu hoi.

30.

Trẫm được Hoàng hậu ôm vào tẩm cung.

Trẫm nằm sấp trên giường nàng, nói chuyện đạo lý: "Nàng không thể chiến tranh lạnh với trẫm."

Hoàng hậu nghịch bọt trà: "Không có."

Trẫm quyết định thực hiện kế hoạch đã thảo luận cùng Thư phi - mặt dày mày dạn!

Trẫm nhào lên người hoàng hậu, bám riết không buông: "Nàng còn nói nàng không có! Không tin! Mau tha thứ cho trẫm!"

Trẫm uyển chuyển bày tỏ: "Xin từ giã hoàng hậu, khóc xong rồi cất tranh họa nàng vào góc, hai ta tạm thời không nhìn nhau nàng nhé. Mỗi lần nhìn thấy nàng bạc tình, tim ta lại đau hơn. Ta không biết ta có vượt qua cú sốc này không nữa. Chờ nàng hết giận để rồi nhận lại sự lạnh nhạt thế này. Thôi thì nếu không nhìn thấy ta nàng sẽ hạnh phúc, thì ta sẽ cưỡi con ngựa trắng nhỏ đi cho khuất mắt nàng, cho ta được ích kỷ lần này nhé. Hẹn gặp lại khi nàng khi ta đã mạnh mẽ hơn, ta không quay lưng đi nhưng ta sẽ dừng lại."(*)

Hoàng hậu: "..."

(*) Bản gốc “中,嫩真中,说话嫩不回,嫩真是冷酷的银,俺马上走,让嫩看不着俺!骑上俺的小马驹,像俺这样的银,果然消失都中。别说了,俺要离开了,俺能想到嫩多欢喜,就这样吧,俺对嫩死心了!” là một đoạn inside joke tiếng địa phương của bên Trung, dịch ra thì nó lạ lắm quý dzị nên thôi tui đành biến nó thành inside joke sà lơ của bên Việt Nam mình =)))))) Mong mọi ngừi thông cảm cho kiến thức hạn hẹp của tui.

31.

Hoàng hậu nâng trẫm lên: "Bệ hạ, ngài phải biết ngài là vua của một quốc gia, ngộ nhỡ xảy ra sai lầm, ai cũng không gánh nổi."

Trẫm cứng miệng: "Trẫm anh minh uy vũ, sao lại có thể sai."

Hoàng hậu lại không nói lời nào, bình tĩnh nhìn trẫm, không biết nàng đang suy nghĩ cái gì.

Trẫm cũng không nói lời nào.

Vô lý! Trẫm làm sao có thể sợ nàng!

Trẫm tính toán trong lòng, níu kéo y phục của nàng: "Nàng đang ghen vì trẫm đấy à?"

Hoàng hậu: "..."

Trẫm tiếp tục cố gắng: "Trẫm nói chuyện với nam tử kia, nàng có phải ghen vì trẫm hay không?"

Nữ nhân, nói không lại nàng, thì trẫm khiến nàng ghê tởm.

Hoàng hậu: "..."

Trẫm âm thầm quan sát.

Trẫm thắng rồi! Đúng chứ đúng chứ!

Trẫm! Người thông minh nhất thế giới! Đấm hoàng hậu đá thừa tướng! Xứng đáng làm bá chủ địa cầu! Trở thành chúa tể duy nhất của vũ trụ!

Đang lúc trẫm chỉnh trang lại y phục, định đứng lên chế nhạo hoàng hậu một phen, trẫm nghe được một thanh âm rất nhẹ, rất rất nhẹ, trẫm thiếu chút nữa cho rằng mình gặp ảo giác.

“...Ừm."

32.

Trẫm dùng chăn bọc mình thật chặt.

Trẫm đau đớn, trẫm gục ngã nhìn Hoàng hậu: "Nàng vậy mà dám nảy sinh mưu đồ bất chính với trẫm."

Hoàng hậu: "Ừm."

Trẫm: ?

Trẫm cao giọng: "Nàng ‘ừm’ cái gì? Mắc gì nàng ‘ừm’?”

Hoàng hậu không tiếp lời, đi đến bên cạnh trẫm: "Bệ hạ, ngủ đi. Sứ thần nước láng giềng đến thăm, ngày mai phải mở tiệc chiêu đãi quần thần."

Lực chú ý của trẫm trong nháy mắt bị di dời, búng ngón tay: "Sao lại muốn trẫm mời khách? Cho rằng trẫm có tiền thật sao? Túi của trẫm còn sạch hơn mặt trẫm!"

Hoàng hậu: "Lễ nghi không thể bỏ."

Trẫm giận hờn trùm chăn, cảnh cáo Hoàng hậu: "Không được chạm vào trẫm."

Hoàng hậu đáp một tiếng.

Trẫm khoan thai khép mắt, trong lúc mơ hồ, trẫm nghe được một thanh âm không quá chân thật.

"Rồi sẽ thích thôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play