Hoàng Đế Dẩy Đầm Hằng Ngày

1/5


5 tháng


1.

Trẫm là một hoàng đế yêu dân yêu nước.

Thức khuya dậy sớm, cần cù tận tụy, mỗi ngày lọ mọ thượng triều từ sớm, trên bàn tấu chương chất thành núi, cùng một đám đại thần đấu trí đấu dũng.

Trong những tấu chương kia không thiếu người thăm hỏi trẫm ăn uống ra sao, thân thể có được hay không.

Mẫu thân nó, ngươi không viết mấy thứ vô tri này thì trẫm sẽ khỏe hơn đó.

Mức độ siêng năng của trẫm có thể so sánh với học sinh trung học.

Khác cái là, học sinh trung học còn có kỳ nghỉ, trẫm thì không.

Trong hậu cung còn có một đống mỹ nhân, tranh giành tình cảm, khao khát được trẫm sủng hạnh.

Nhưng trẫm bất lực.

Hoàng hậu khi đó còn là Thái tử phi, ngày đầu tiên nàng gả cho trẫm, trẫm liền nghiêm túc nói cho nàng biết: “Bổn cung không được.”

Hoàng hậu: ???

Nguyên nhân không được nằm ở giới tính của trẫm.

Trẫm là nữ.

Mẫu hậu của trẫm không có con trai, nói dối với bên ngoài trẫm là nam, từ nhỏ đã nuôi trẫm thành nam.

Về sau trẫm kế vị, bị ép nạp rất nhiều mỹ nữ, nhưng chưa từng chạm qua một người nào.

Mỗi lần nhìn mấy vị mỹ nhân xum xoe tranh sủng, trẫm liền thấy thống khổ vô bờ.

Có loại cảm giác của thái giám dạo chơi thanh lâu.

Trẫm một bên thanh tâm quả dục phê duyệt tấu chương, một bên cương quyết nghĩ: Kiếp sau trẫm nhất định phải mọc!

2.

Hoàng hậu trông rất xinh đẹp, trẫm rất thích.

Nhưng viên ngọc này vẫn có chút tì vết, đó là nàng cao hơn trẫm.

…Cô nương nào mà lại cao một mét tám lăm hả?

Trẫm còn cho rằng, trẫm có thể cao đến một mét bảy lăm đã là người phát triển vượt trội rồi.

Trẫm còn cho rằng mình có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn xuống quần chúng.

Cho đến khi trẫm gặp hoàng hậu.

Ngày hôm đó, lòng tự trọng của trẫm bị đả kích nghiêm trọng.

Người khác động phòng hoa chúc, tranh thủ đêm xuân ngắn ngủi.

Còn trẫm đêm động phòng lại lôi kéo hoàng hậu đọ chiều cao.

Lúc ấy, hoàng hậu một lời khó nói hết nhìn trẫm: “Điện hạ, thần thiếp thực sự cao một mét tám lăm.”

Trẫm đau đớn, trẫm gục ngã.

Trẫm chỉ có thể trầm ngâm một lúc lâu: “Đừng lớn thêm nữa, nhỡ đâu lớn đến một mét tám tám sẽ rất đáng quan ngại.”

Mẹ nó đừng cao thêm nữa.

Hại trẫm đứng bên cạnh, muốn cao hơn nàng chỉ còn cách đeo cà kheo vào.

3.

Hằng ngày trẫm phải làm ba việc.

Một là buổi sáng, trẫm dậy sớm thượng triều, oán hận tất cả mọi người một cách bình đẳng: “Đều chớt đi cho trẫm, ai cũng đừng sống nữa.”

Hai là buổi chiều, trẫm ngồi trước bàn làm việc, mở tấu chương ra, tuyệt vọng nhìn bút lông chằm chằm: “Ngươi viết đi, sao ngươi không viết? Trẫm nuôi ngươi lâu như vậy mà ngươi còn không biết tự lực cánh sinh sao?”

Ba là buổi tối, trẫm ngẩng đầu nhìn mỹ nhân như hoa như ngọc, lại cúi đầu nhìn thân dưới của mình, triệu hồi sức mạnh hắc ám rồi thì thầm: “Mọc ra, mọc ra.”

Trước cảnh tượng này, trong ánh mắt cung nhân bên cạnh nhìn trẫm, dần dần dâng lên sự hoảng sợ.

Hoàng hậu thì mặt không biểu cảm, túm lấy trẫm, đang bày ra vẻ mặt đần thối, lôi trở về phê tấu chương.

Còn trẫm trong lòng zui muốn chớt, cứ thế mà trải qua một ngày.

4.

Ánh mắt trẫm tê dại: “Trẫm thấy mình chẳng khác gì con gia súc.”

5.

Hoàng hậu tặng trẫm một con mèo con.

Trẫm! Siêu! thích!

Trẫm cảm giác trẫm đã tìm được ý nghĩa tồn tại!

Trẫm đặt tên cho nó là “Kẹo Sữa”, mọi lúc mọi nơi đều mang theo nó bên người.

Hoàng hậu: "Hy vọng Kẹo Sữa có thể làm cho bệ hạ càng thêm siêng năng."

Trẫm còn cho rằng là đúng: "Đa tạ hoàng hậu."

Không lâu sau, trẫm vẫn chứng nào tật nấy.

Lúc trước trẫm sẽ bế Kẹo Sữa giơ lên cao, ép cổ họng phát ra tiếng léo nhéo hỏi: "Ai là mèo con dĩa huông nhứt trên đời này nào? Chính nà Kẹo Sữa! Kẹo Sữa là bía mèo con dĩa huông nhứt!"

Hiện tại thì trẫm bình tĩnh chỉ trích nó: "Dựa vào cái gì mà ngươi được làm một con mèo? Dựa vào cái gì ngươi không cần làm việc?"

Hoàng hậu: “... Bệ hạ, đừng sà lơ nữa.”

Trẫm lạnh lùng cười: “Giờ trẫm còn không bằng con gia súc.”

6.

Khó có được dịp trẫm không phải phê duyệt tấu chương.

Trẫm rảnh rỗi sinh nông nổi, đi dạo ngự hoa viên.

Thư quý nhân vừa khảy đàn vừa hát, dịu dàng tình cảm.

Trần đáp ứng nở nụ cười hướng về phía trẫm, uyển chuyển múa một điệu.

Lệ tần ngây thơ hồn nhiên đang bắt bum búm, không cẩn thận nhào vào người trẫm.

Trẫm cúi đầu nhìn thân thể bị một tấm lưới bao phủ, bình tĩnh hòa nhã bảo: “Mang bum búm của ngươi ra khỏi ngự hoa viên.”

Ghét nhất những phi tần không biết giới hạn.

7.

Trần đáp ứng làm bộ như bị vấp chân, ngã vào người trẫm.

Trẫm: “...”

Trẫm ôm ngực: “Ái phi đã lâu không gặp, cân nặng tăng lên thì phải.”

Thư quý nhân chớp chớp đôi mắt đẹp tựa nước hồ thu: “Bệ hạ thấy thần thiếp đàn thế nào?”

Trẫm thật mông lung.

Trẫm tông điếc, rắm chó không kêu.

Trẫm chỉ có thể làm bộ làm tịch: "Rất hay."

Thư quý nhân mím môi cười: “Bệ hạ chỉ biết nịnh đầm, rốt cuộc là chỗ nào hay?”

Trẫm: ?

Làm gì đây, ép trẫm đúng không?

Trẫm cắn răng: “Đàn hay.”

Thư quý nhân: “...”

Không sao cả.

Trẫm vốn đã đắc tội với tất cả mọi người rồi.

8.

Hoàng hậu đau đầu nhìn trẫm: "Các nàng đều tới tìm thần thiếp tố cáo."

Trẫm vô tội chớp chớp mắt: "Trẫm nói thật mà."

Trẫm nghĩ thầm, fine, biểu tình này trẫm làm rất tốt.

Nhìn không ra đây là chiến tích của ba phi tần trong hậu cung này liên hiệp lại!

Hoàng hậu nhìn trẫm một lúc lâu, thở dài: "Bệ hạ, phải thận trọng."

Trẫm ỏn ẻn cười: "Lần sau nhất định."

Trẫm không tém cái nết lại đấy!

Con người mà! Nào có ai không điên!

Trẫm âm trầm cười.

Trẫm muốn khai sáng cho tất cả bọn họ.

9.

Trẫm tuyên bố tất cả phi tần phải dậy sớm chạy bộ.

Dựa vào cái gì trẫm dậy sớm hơn gà, mà những phi tần này muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ. Lại nói, một hoàng đế phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phong độ, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, mang theo phong thái của người trời như trẫm, lại chỉ có thể đứng nhìn.

Ngay cả Kẹo Sữa cũng bị trẫm ép phải chạy ba vòng.

Trong lúc nhất thời, khắp hậu cung đều là tiếng oán thán, cửa tẩm cung của hoàng hậu bị đạp muốn mòn.

Hoàng hậu lại đến tìm ta: "Bệ hạ đừng có quậy nữa."

Trẫm hung nàng: "Sao lại gọi là quậy! Chạy bộ có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần!!"

Hoàng hậu đứng lên nhìn trẫm, trẫm ngửa đầu nhìn nàng.

…Đáng ghét, vẫn là trẫm bị mất mặt.

Trẫm chậm rãi kiễng chân, cố gắng nhìn xuống Hoàng hậu: "Trẫm không thể một mình chịu khổ."

Hoàng hậu bất đắc dĩ: "Bệ hạ, xuống đây. Đừng đứng trên ghế đẩu."

10.

Trẫm vẫn cứ đứng đấy!!!

11.

Trẫm ngã xuống.

Hoàng hậu tiếp được trẫm, ôm trẫm lên.

Trẫm căm phẫn bất bình: "Trẫm đường đường là nam nhân, sao mà nàng lại ôm trẫm như vậy!"

Hoàng hậu “à” một tiếng, như sắp buông tay: "Vậy thần thiếp không ôm nữa."

Mắt thấy mình sắp ngã xuống đất, trẫm nhanh tay lẹ mắt vòng tay ôm chặt lấy cổ hoàng hậu.

Hoàng hậu cười khẽ một tiếng: "Bệ hạ, không mất mặt sao?"

Trẫm một bên sợ hãi ôm chặt hoàng hậu, một bên cứng miệng đáp: "Trẫm uy nghiêm như này, có chỗ nào mất mặt?"

12.

Mẫu thân nó, cái mặt của trẫm.

13.

Trẫm lại đọc sách mãi đến tận khuya.

Hoàng hậu sờ sờ đầu trẫm: "Bệ hạ, mau đi nghỉ ngơi đi."

Trẫm hừ một tiếng: "Hoàng hậu không phải vẫn luôn mong trẫm chăm chỉ sao, giờ phút này lại khuyên trẫm đi nghỉ ngơi."

Hoàng hậu bị nghẹn họng, dừng một chút mới nói: "Nhưng bệ hạ, còn một canh giờ nữa là ngài phải thượng triều sớm, thần thiếp sợ ngài ngủ gục trên long ỷ."

Trẫm: ?

Trẫm hét lên: "Nói bậy! Trẫm là loại người này sao!”

Nói xong, trẫm đi về phía giường, chen chúc vào rồi đắp chăn, nhìn hoàng hậu vẫn đang đứng, nghi hoặc hỏi: "Nàng còn không ngủ?"

Hoàng hậu cầm lấy bản thảo của trẫm, đem chăn ấm áp của trẫm nhấc lên: "Bệ hạ cần cù làm cái gì đó?"

Trẫm vỗ vỗ lên tay nàng: "Chăn! Chăn trẫm vừa vặn ấm!"

Hoàng hậu nắm lấy tay trẫm, cảm giác tay nàng sờ rất đã, giống như đá sưởi vậy.

Trẫm được đằng chân lên đằng: "Nàng ủ ấm chân cho trẫm."

Hoàng hậu thở dài.

Trẫm thoải mái nheo mắt lại, mơ mơ màng màng không bao lâu, lại bị Hoàng hậu đánh thức: "Bệ hạ, nên dậy rồi."

Mẫu thân nó, trẫm còn chưa ngủ đủ.

Cái ghế hoàng đế này ai thích thì gánh đi.

14.

Trẫm lại ban hành quy định mới.

Mỗi tháng một lần, mọi người trong hậu cung đều phải thi.

Về phần nội dung thi cử, chính là thành quả trẫm phấn đấu với hai quầng thâm mắt, múa bút thành văn mà ra.

Câu hỏi toán học.

Trẫm ở trên triều vắt hết óc, các nàng ở trong cung điện vắt hết óc.

Không ai được sống yên ổn!

Dè dé de!

Trẫm thật độc ác khà khà.

Trẫm thề sẽ nâng cao trình độ học vấn của phi tần hậu cung, bồi dưỡng tư duy toán học và kiến thức văn hóa, xây dựng một hậu cung theo chủ nghĩa toán học!

15.

"Bệ hạ." Hoàng hậu đứng ở phía sau trẫm, trông như sắp ôm trẫm vào trong lòng: "Đề này tính sai rồi."

Trẫm chấn động: "Làm sao có thể! Trẫm sẽ không sai!"

Trẫm đường đường là sinh viên ưu tú của 985(*)... Chờ đã, hình như sai rồi.

(*) Dự án 985 là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế, gồm các trường như Thanh Hoa, Bắc Đại, Nam Kinh, Phục Đán, Triết Giang, Giao thông Thượng Hải, và vân vân.

Nhưng đây là đề toán tiểu học trẫm làm cho các ái phi.

Trẫm vờ như không có chuyện gì xé tờ giấy đi, đổi lại một tờ khác: "Nháp thôi."

Trẫm chỉ là một sinh viên đại học bình thường không biết gì cả! Đừng làm khó trẫm!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play