Đọc Não Tàn Của Tổng Tài Bá Đạo

2/3


5 tháng


4.

Tôi khoác tay Tống Thời Nghiễn vào phòng tiệc.

Tuy rằng tôi không biết ai trong số mấy người này, nhưng vẫn tươi cười đi theo bên cạnh Tống Thời Nghiễn.

Tống Thời Nghiễn đưa cho tôi một ly rượu: "Nếu mệt thì em đi nghỉ chút đi?"

Tôi định gật đầu.

Lại nghe Tống Thời Nghiễn ở trong lòng nói: ‘Ánh mắt ngây dại Lan Lan thể hiện rõ quá, nếu không nghỉ ngơi sẽ bị người ta nhìn ra mất.’

Tôi siết chặt ly rượu.

Tống Thời Nghiễn dám thầm mắng tôi ngây dại!

Hôm nay không làm mất mặt Tống Thời Nghiễn trước mặt toàn thể mọi người, tôi sẽ không làm người nữa!

Nhìn thấy sát khí quen thuộc trong mắt tôi, Tống Thời Nghiễn hoàn toàn không ý thức được nguyên nhân là nằm ở anh.

Anh lần theo ánh mắt của tôi nhìn qua, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi y hệt tôi.

‘Thấy bà chưa, vừa mới nghĩ làm sao mà sát khí nặng vậy được, thì ra thấy gã vệ tinh vô danh!’

Cái gì?
  
Vệ tinh?

Tôi còn đang nghi ngờ không biết Tống Thời Nghiễn đang ăn nói sà lơ cái gì, một người đàn ông đã đi tới trước mặt.
  
Nhìn một cái—

Chả biết là ai.

Tống Thời Nghiễn đã chủ động bắt tay đối phương: "Tổng giám đốc Phương, sao lại đổi bạn gái rồi?"

Tôi nhìn Tống Thời Nghiễn bằng ánh mắt kỳ thị.

Người ta đem theo bạn gái đến thì đụng chạm gì tới anh hả?

Chẳng lẽ anh hâm mộ?

Mắt thấy đối phương định nói chuyện với tôi, Tống Thời Nghiễn lại mở miệng: "Xin phép được khuyên anh, đến tuổi này rồi cũng nên ổn định, giống như tôi tìm được người vợ tốt như này, hạnh phúc biết bao."

‘Tôi đây muốn nói cho bà xã biết anh chính là một tên sở khanh, một tuần thay tám bạn gái, không phải cái nhà làm gì có cửa so với tôi!’

Đối phương rõ ràng là có mâu thuẫn với Tống Thời Nghiễn.

Anh ta gật đầu, rồi đâm thọt vào trái tim Tống Thời Nghiễn: "Đúng là nên ổn định rồi, nhưng mà nghe bảo hai người đây đang tranh chấp sắp ly hôn?"

Tống Thời Nghiễn nín họng.

Trong lòng anh đang rống: ‘Ai bảo chúng tôi sắp ly hôn! Tôi sớm đã biết cục singum doublemint như anh ứ có ý tốt, ăn mặc như con công xòe đuôi í, không biết bà xã tôi ghét nhất là loại đàn ông trên đầu đắp hai chục lớp sáp sao!’

Khi anh nói như vậy, tôi mới phát hiện ra.

Sáp tóc trên đầu giám đốc Phương này hình như hơi dư thật.

Trong lòng Tống Thời Nghiễn vẫn tiếp tục: ‘Vậy mà còn dám nói chúng tôi tranh chấp ly hôn, định gây lục đục nội bộ hay gì, lần sau sẽ cho anh làm nam phụ lót đường!’

Thậm chí anh còn đang suy tính cho vai nam phụ của giám đốc Phương.

Tên thiểu năng.

Giám đốc Phương nhìn thấy Tống Thời Nghiễn không nói lời nào, tỏ vẻ đắc ý: "Ly hôn mà, cũng không có gì, Lan Lan cho dù ly hôn cũng có thể sống rất tốt."

Ánh mắt anh ta dời về phía tôi: ‘Lan Lan, bên tôi có luật sư ly hôn rất ưu tú, cô có nhu cầu có thể đến tìm tôi.’

Nhưng tôi có quen anh đâu.

Tôi chưa kịp thốt ra câu này.

Bởi vì Tống Thời Nghiễn sắp bùng nổ tới nơi: ‘Ý đồ gì đó! Lại còn muốn giúp vợ tôi tìm luật sư ly hôn, tức chớt đi được!’

‘Thật muốn nói cho anh ta biết chúng mình không có ý định ly hôn, hung hăng vả vào mặt anh ta, nhưng anh ta hình như nói đúng, nếu Lan Lan vạch trần lời nói dối của mình trước mặt mọi người, mình còn mặt mũi nào gặp ai!’

Lúc nghĩ xong lời này, Tống Thời Nghiễn còn nhìn tôi một cái.

Trong ánh mắt chứa ba phần bất bình, ba phần oán hận, còn có bốn phần cầu xin.

Tôi quyết định phối hợp với Tống Thời Nghiễn.

Mắc công anh lại vắt óc bịa ra kịch bản ngược thân ngược tâm cho mình.

Tôi ôm chặt cánh tay Tống Thời Nghiễn, mỉm cười nhìn về phía giám đốc Phương: "Hai chúng tôi giỡn chơi ấy mà, anh cũng biết câu vợ chồng đầu giường cãi nhau rồi như nào, sau này kết hôn anh sẽ hiểu."

Tống Thời Nghiễn sững sờ trong giây lát, tuy vậy trên mặt vẫn điềm tĩnh cười nhẹ.

Nhưng trong lòng đã sớm thét chói tai: "Áu áu~ Lan Lan đứng về phía mình, em ấy bênh mình!"

"Em ấy thật dễ thương, mình muốn hôn em ấy quá đi!"

Tôi lặng lẽ buông anh ra.

Ừm.

Tiếng tru tréo trong lòng anh lớn đến mức khiến tôi muốn điếc luôn.

5.

Giám đốc Phương bình tĩnh nhìn chúng tôi mấy giây, kiếm cớ rời đi.

Tống Thời Nghiễn chủ động nắm lấy tay tôi và hỏi: "Có thật là em không ly hôn không?"

Tôi muốn nói là xạo đó, nhưng lại sợ trước mặt bàn dân thiên hạ mà trong đầu Tống Thời Nghiễn lại viết ra cái đoạn cho cầu nổ tung.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ làm sao để kiếm cớ qua mặt thì trong lòng Tống Thời Nghiễn lại xuất hiện ý nghĩ: ‘Hình như đây là thời điểm hoàn hảo để hâm nóng tình cảm, mình có nên nói gì đó không?’

Thành thật mà nói, tôi tò mò anh sắp nói ra cái gì.

Tống Thời Nghiễn khẽ nhíu mày, hơi sầu não: ‘Mình có nên thuận theo sở thích của em ấy không?’

Anh lại không nghĩ tiếp nữa.

Nên tôi không biết anh sẽ nói gì tiếp.

Tò mò quá đỗi, tôi hỏi Tống Thời Nghiễn: "Anh muốn nói gì với em?"

Tôi vừa dứt lời, Tống Thời Nghiễn lập tức tà mị cười: "Người phụ nữ này, cả đời em sẽ không thoát khỏi tay tôi."

Càng khốn hơn là lúc anh thốt ra câu này, vừa vặn có mấy người quen khá thân đi tới.

Tất cả đều bị người ta nghe không sót một chữ.

Tôi biết mà!

Tôi phải biết thằng chó Tống Thời Nghiễn này sẽ không sủa tiếng người!

Tôi tức đến mức muốn đá vô đầu thằng chả hai cái.

Ba người ở phía đối diện từng người một trêu chọc tôi và Tống Thời Nghiễn: "Tổng tài bá đạo yêu tôi? Hai người rất biết nắm bắt xu hướng đó."

"Thiệt chứ, sến đến mức tôi sắp quẹo ngang rồi."

"Nghe nói gần đây hai người sắp ly hôn, Lan Lan không phải là định ôm bầu chạy chứ?"

Muốn chớt quá.

Tôi vốn đã mất hết mặt mũi rồi.

Vậy mà thằng chó Tống Thời Nghiễn còn chưa định buông tha cho tôi.

Anh nhìn về phía ba người đối diện, nghiêm trang giải thích: "Vợ tôi thích phong cách này."

Sốc óc thiệt chứ.

Hồi nào vậy ba?

Giờ nào phút nào chỗ nào mà tôi sủa mình thích truyện tổng tài bá đạo?

Ba người cười đến mức không thẳng lưng nổi, còn khen khẩu vị của tôi rất độc đáo.

Hình như Tống Thời Nghiễn cũng cảm thấy có chút mất mặt.

Bởi vì tôi nghe thấy trong lòng anh đang nghĩ: ‘Tôi cũng cảm thấy thiểu năng lắm, ầy, chừng nào Lan Lan mới hết trẩu để trưởng thành lên, không còn thích tôi ra dẻ tổng tài bá đạo nữa đây?’

Bạn là nhất, nhất bạn rồi!

Bạn làm tôi mất mặt trước mọi người, mà còn mặt mũi bảo tôi trẩu!

Tôi cố hết sức đè nén cơn giận, đợi ba người quen đi xa rồi mới nghiến răng ken két nói: "Tống Thời Nghiễn, em nói với anh em thích tổng tài bá đạo hồi nào?"

Tống Thời Nghiễn mang vẻ mặt vô tội: "Mỗi ngày em đều nói anh giống tổng tài bá đạo mà."

Tôi ôm trán, cảm thấy mình sắp tức đến xịt khói: "Em bảo anh trông giống thôi! Chứ không phải bảo anh bắt chước nói chuyện như tổng tài bá đạo!"

Nhìn ra tôi tức giận, Tống Thời Nghiễn "à" một tiếng: "Vậy sau này anh không nói nữa là được."

Cơn giận của tôi vừa mới giảm nhiệt một chút, chợt nghe thấy Tống Thời Nghiễn ở trong lòng vui mừng nói: "Lan Lan cuối cùng cũng trưởng thành, trở về phải vứt tuyển tập những câu nói của tổng tài bá đạo mới được!"

Tôi nghĩ đó là ý hay đấy.

Trở về tôi vứt nó chung với Tống Thời Nghiễn luôn!

Duyệt!

6.

Sau khi Tống Thời Nghiễn vứt bỏ sách trích dẫn của tổng tài bá đạo, tôi phát hiện cuộc sống tốt đẹp hơn trước.

Không còn ở đâu khi nào cũng sợ phải đội quần nữa!

Nhân lúc tâm trạng đang tốt, tôi quyết định cũng làm gì đó cho Tống Thời Nghiễn vui.

Tôi nấu cho anh một bữa ăn sáng thịnh soạn.

Tống Thời Nghiễn rất vui: ‘Yay, cuối cùng mình cũng ăn được bữa sáng bà xã nấu, mình thật hạnh phúc! Mình muốn hét lên cho cả thế giới biết!’

Không biết còn tưởng rằng bình thường tôi bỏ đói anh không bằng,

Tôi gắp một miếng thịt xông khói cho Tống Thời Nghiễn: "Ăn nhiều một chút, nếu anh thích ăn, ngày mai em làm tiếp."

Ngụ ý là, bữa sáng tôi làm không phải chuyện lạ hiếm có gì đâu.

Đừng có đem đi khoe.

Tôi còn tưởng Tống Thời Nghiễn sẽ vui vẻ gào thét trong lòng.

Ai ngờ anh lắc đầu: “Vất vả lắm, lâu lâu làm một bữa được rồi."

Hả? Chẳng lẽ không ngon?

Tống Thời Nghiễn ở trong lòng bổ sung một câu: ‘Lan Lan mỗi ngày đều ngủ đến mười giờ, em ấy làm bữa sáng thì không được ngủ nướng nữa, vất vả lắm, mình không nỡ.’

Á à, tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác nha.

Tôi chợt thấy xúc động đây, nên khi Tống Thời Nghiễn chuẩn bị đi làm, ôm anh một cái.

Người Tống Thời Nghiễn cứng đờ.

Hơn nửa ngày, anh mới giơ tay lên xoa đầu tôi: "Em về phòng ngủ thêm đi, chiều anh mang bánh ngọt về cho em ăn."

Tôi gật đầu.

Đợi đến khi Tống Thời Nghiễn đi xa, tôi mới chậm rãi đưa tay che lấy tim mình.

Tôi đột nhiên phát hiện ra, hình như tôi ngày càng thích Tống Thời Nghiễn.

...

Nhận ra điều này, tôi không thể ngủ được.

Thậm chí đôi khi còn nhớ tới Tống Thời Nghiễn.

Tôi muốn gặp anh.

Sau khi lăn qua lăn lại một trăm tám mươi lần trên giường, tôi vẫn không nhịn được, trong lòng muốn gặp Tống Thời Nghiễn.

Vì vậy, tôi mặc chiếc váy đẹp nhất của mình và đi đến công ty thăm Tống Thời Nghiễn.

Tống Thời Nghiễn ngồi ở trước bàn làm việc, trên tay cầm bút, đang xem văn kiện.

Á, đẹp trai quá, rất là tổng tài bá đạo.

Tống Thời Nghiễn còn chưa thấy tôi đã tới.

Trợ lý đang hỏi anh có muốn uống cà phê không.

Tống Thời Nghiễn lắc đầu, lại bày ra vẻ đắc ý: "Buổi sáng tôi ăn bữa sáng do bà xã tôi làm, siêu ngon, hiện tại không muốn uống cà phê."

Dở hơi đến buồn cười.

Đã bảo anh không được ra ngoài khoe rồi mà?

Trợ lý hùa theo lời anh, nói: "Được ăn món người yêu nấu quả thật rất hạnh phúc."

Dường như đã đụng trúng nút phát thanh của Tống Thời Nghiễn: "Còn có, hai ngày trước em ấy mua cho tôi cà vạt mới, toàn là kiểu tôi thích, ầy, anh nói thử xem có phải em ấy cũng rất am hiểu sở thích của tôi không."

Tôi thực sự không thể chịu được nữa, đẩy cửa vào.

Lại để Tống Thời Nghiễn nói tiếp, có thể anh còn muốn đem chuyện ngày hôm trước tôi rót giúp anh một ly nước, chuyện hôm qua giúp anh phối đồ nói hết ra quá.

Sẽ thành một tên não tàn bị condi tình yêu quật chứ không còn là tổng tài bá đạo nữa.

Nhìn tôi đi vào, trên mặt Tống Thời Nghiễn chợt hoảng hốt.

‘Á, mình khoe khoang mà còn bị bà xã bắt gặp! Em ấy sẽ không cảm thấy mình thiểu năng đó chứ?’

‘Làm sao bây giờ? Hu hu hu… Sau này mình phải tém tém lại thôi.’

Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Thời Nghiễn, che miệng cười trộm, xoay người đi ra ngoài.

Dựa trên nhiều năm kinh nghiệm của tôi.

Mười phút sau, toàn bộ công ty sẽ biết rằng hôm nay ông chủ được ăn bữa sáng vợ làm.



Nhưng cũng chỉ vài giây sau, Tống Thời Nghiễn đã khôi phục dáng vẻ như thường ngày.

Tôi trêu anh: "Em làm bữa sáng ngon tới vậy sao?"

Mặt Tống Thời Nghiễn có chút đỏ, không lên tiếng.

‘Đúng là rất ngon, nhưng bị Lan Lan bắt gặp mình ra đường ăn nói huyên thiên, mất mặt quá.’

Chậc, diễn biến tâm lý phong phú quá ta.

Tôi đang nghe lén diễn biến nội tâm của Tống Thời Nghiễn, chợt nghe anh hỏi tôi: "Sao đột nhiên lại đến công ty tìm anh?"

Tôi nói: "Nhớ anh nên muốn đến thăm anh."

"Lạch cạch" một tiếng.

Cây bút trong tay Tống Thời Nghiễn rơi xuống bàn.

‘Chu mi nga! Lan Lan lại nói nhớ mình! Chắc sáng nay mình ngủ dậy chưa hết say ke.’

Tôi tức giận lườm anh một cái.

Một lúc lâu sau, Tống Thời Nghiễn mới mở miệng: "Vậy… Vậy em chờ anh một lát, anh xử lý công chuyện xong sẽ dẫn em ra ngoài chơi."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng tôi phát hiện mỗi khi anh đọc một dòng sẽ lén nhìn tôi một cái.

Năng suất cực kỳ thấp.

Không chỉ có thế, trong lòng anh còn viết ra tình tiết ngọt sâu răng: ‘Cô đột nhiên phát hiện bản thân nhớ Tống Thời Nghiễn chịu không nổi, cho nên chạy đến công ty tìm hắn.’

‘Tống Thời Nghiễn ngạc nhiên đến vui sướng, dẫn cô đi khu vui chơi.’

‘Khi đu quay lên đến đỉnh, Tần Lan chủ động hôn Tống Thời Nghiễn, bởi vì cô nghe nói, hôn môi ở nơi cao nhất của đu quay thì sẽ yêu nhau cả đời.’

Tôi nghe quá trời quá đất thứ.

Tài viết văn của Tống Thời Nghiễn dịu đấy.

Nhưng một giây sau, suy nghĩ nội tâm của Tống Thời Nghiễn đã thay đổi.

Anh nghĩ: ‘Đúng vậy, hình như mình và Lan Lan chưa từng đi công viên giải trí cùng nhau, hay là hôm nay dẫn em ấy đi đu quay đi! Em ấy chắc sẽ vui lắm nhỉ?’

Nếu như tôi đoán không lầm, giờ phút này Tống Thời Nghiễn đang tính toán kỹ lúc nào sẽ được hôn.

Đáng tiếc—

Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời âm u, sắp mưa.

Tống Thời Nghiễn cũng để ý thấy, trông không vui tẹo nào: ‘Á á á, vì sao mà mưa?’

‘Hiếm lắm mới có dịp Lan Lan đến công ty thăm mình, không thể đổi ngày mưa sao?’

‘Dự báo thời tiết rõ ràng nói hôm nay không có mưa, lát nữa chắc sẽ sáng lại nhỉ?’

Một giây sau, cơn mưa với từng hạt to như hạt đậu đổ xuống.

7.

Bên ngoài trời mưa lớn đến nỗi tôi không thể về nhà.

Nên đành nằm trên ghế sô pha vẽ vời.

Tống Thời Nghiễn còn đang nhìn lén tôi: ‘Khà khà, may mà mình chuẩn bị họa cụ cho Lan Lan, bằng không em ấy sẽ phát chán mất.’

Ánh mắt của anh quá nóng rực.

Tôi ném cọ vẽ sang một bên, không thể vẽ được nữa.

Vốn định vẽ dáng vẻ Tống Thời Nghiễn lúc nghiêm túc làm việc, nhưng ánh mắt của anh cứ nhìn về phía tôi.

Không thể vẽ ra được gì.

Tống Thời Nghiễn không hiểu lắm, hỏi tôi: "Vẽ xong rồi sao? Có muốn anh tìm gì khác vui vui cho em làm không?"

Tôi lắc đầu: "Tống Thời Nghiễn, anh làm việc chăm chỉ đi, đừng có nhìn em, anh nhìn em như vậy em không thể vẽ được."

Tống Thời Nghiễn lập tức thu hồi ánh mắt.

‘Lan Lan đang vẽ mình? Em ấy đang vẽ mình!’

‘Trước kia Lan Lan từng nói, em ấy rất thích vẽ cho người mình yêu. Ôi chao! Em ấy yêu mình!’

‘Không được, mình không thể nhúc nhích nữa, phải nhịn lại, nếu không Lan Lan sẽ không vẽ được.’

Tống Thời Nghiễn ngồi tại chỗ lén lút tạo dáng.

Cứ vài giây trôi qua, anh không nhịn được lại liếc mắt nhìn tôi.

‘Vẽ xong chưa nhỉ? Vẽ tranh có mệt không? Haiz, thật muốn nhìn xem mình ở trong tranh Lan Lan trông như nào.’

Tôi quẹt xong nét cuối nhưng không cho Tống Thời Nghiễn xem.

Bởi vì ở mặt sau của bức tranh, tôi để lại một cụm.

Tình yêu của tôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play