Đọc Não Tàn Của Tổng Tài Bá Đạo

1/3


5 tháng


1.

Thời hạn của cuộc hôn nhân thương mại với Tống Thời Nghiễn sắp đến, tôi chủ động đề nghị ly hôn.

Bởi vì tôi cảm thấy hội chứng tổng tài bá đạo của thằng cha này hơi nghiêm trọng.

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

Thỏa thuận ly hôn được đề xuất rất công bằng.

Mỗi người lấy đi phần của riêng mình.

Không ai chiếm lời của ai.

Tống Thời Nghiễn nhìn chằm chằm vào thỏa thuận ly hôn trên bàn, kinh ngạc đến xuất thần.

Tôi đang muốn lên tiếng thúc giục, bên tai lại truyền đến thanh âm của Tống Thời Nghiễn: ‘Hai năm hôn nhân, cô thủy chung chưa từng động lòng với hắn, cũng chưa bao giờ nhìn thấy tình yêu âm thầm ẩn sâu của Tống Thời Nghiễn.’

Ly hôn thì ly hôn, sao còn viết tiểu thuyết nữa cha?

Tôi đang định mở miệng chửi Tống Thời Nghiễn bị khùng, lại phát hiện thằng chả còn đang xuất thần, nãy giờ chưa hề mở mồm ra!

Là sức khỏe tinh thần của tôi bất ổn hay ngôi nhà này dính chuyện tâm linh?

Đã sớm bảo thằng chả đừng mua nhà to như vậy, bây giờ còn trúng tà lại chả lỗ?

Tôi hoảng sợ nhìn quanh tứ phía, lại nghe thấy giọng nói của Tống Thời Nghiễn.

‘Cô không biết rằng sở dĩ Tống Thời Nghiễn đồng ý ly hôn là bởi vì hắn đã bị bệnh nghiêm trọng, thời gian không còn nhiều.’

Ồ, kịch bản bệnh nan y.

Tôi thăm dò hỏi: “Ê chồng, anh không khỏe hả? Đến bệnh viện khám chưa?”

Chẳng lẽ Tống Thời Nghiễn bị bệnh nan y thật? Muốn giả thành thế lực tâm linh để nhắc nhở tôi?

Tống Thời Nghiễn lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng nói: “Anh không sao.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chắc dạo này đọc tiểu thuyết nhiều quá.

Tống Thời Nghiễn lại lên tiếng: ‘Chậc, tự nhiên bị gián đoạn, bịa tới đâu rồi ta?’

‘À đúng rồi, hắn bị bệnh nan y và quyết định trả tự do cho cô.’

Thấy vẻ mặt Tống Thời Nghiễn vẫn không đổi, cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng những gì tôi vừa nghe được dường như là tiếng lòng của Tống Thời Nghiễn.

Câu chuyện của Tống Thời Nghiễn được viết tiếp: ‘Cuối cùng cô cũng biết chân tướng, nhưng mọi chuyện đều đã muộn màng, hai người giờ đây đã âm dương cách biệt…’

Cả người tôi trong trạng thái sợ quãi đạn.

Ầu nâu bạn ơi.

Ly hôn thì ly hôn, tưởng tượng thì tưởng tượng.

Sao mà lại tưởng tượng mình hoăng luôn thế ạ?

Tôi bắt đầu rối rắm, có nên đưa Tống Thời Nghiễn đi gặp bác sĩ tâm lý hay cả hai đứa nên đi khám chung?

Ly hôn vào thời điểm thần kinh của Tống Thời Nghiễn bất ổn thì có hiệu lực không nhỉ?

Tôi từng chút một thu lại thỏa thuận ly hôn: "Này, em đột nhiên nghĩ đến mục quy định sở hữu chó còn chưa viết rõ ràng, anh chờ em chỉnh cho xong đã."

Dù cuộc hôn nhân này không mấy hạnh phúc nhưng khi gia đình tôi gặp khó khăn nhất, chính Tống Thời Nghiễn đã ra tay giúp đỡ chúng tôi.

Bây giờ chuyện như này xảy ra với anh, tôi không thể bỏ đi được.

Quan trọng nhất, tôi có chút hứng thú với mấy kịch bản mà Tống Thời Nghiễn biên soạn.



Tôi thu hồi đơn ly hôn và bước ra khỏi cửa.

Lúc vừa sắp đẩy cửa ra, diễn biến tâm lý của Tống Thời Nghiễn tiếp tục chuyển biến.

Anh nói: ‘Được rồi! Em ấy chắc vẫn không nỡ ly hôn với mình, mình không cần vắt óc lấy cớ không ly hôn.’

‘Vậy kết cục nên sửa lại một chút.’

‘Biến thành, cuối cùng phát hiện bệnh nan y chỉ là hiểu lầm, hai người cũng tỏ rõ lòng nhau, sau đó tổ chức hôn lễ thế kỷ.’

2.

Để quan sát trạng thái tinh thần của Tống Thời Nghiễn, mỗi ngày tôi đều tìm cớ ở gần anh.

Nhưng không biết có phải dạo này anh không có cảm hứng hay không.

Tôi chỉ có thể nghe thấy Tống Thời Nghiễn nghĩ trong lòng, kỷ niệm ngày cưới nên tặng quà gì.

Nên làm thế nào để củng cố hình tượng tổng tài bá đạo trước mặt cô vợ nhỏ là tôi.

Còn phải xử lý trợ lý ngu xuẩn bỏ hợp đồng vào máy hủy tài liệu ra sao.

Suy nghĩ một đống thứ. Nhưng lại không viết kịch bản nữa.

Tôi nghĩ chắc mình đã nghĩ nhiều rồi, nên quyết định đệ đơn ly hôn lần nữa.

Lần này tôi bày tỏ chân thành: "Em rất biết ơn anh đã giúp đỡ gia đình em vào lúc đó, cho nên em không thể níu chân anh, thôi thì vẫn là ly hôn đi."

Tôi nhìn thấy Tống Thời Nghiễn cau mày.

Sau đó giọng nói trong đầu của anh truyền đến tai tôi: ‘Tại sao em ấy lại muốn ly hôn? Em ấy không thích phong cách của mình sao?’

Tôi sửng sốt, vội vàng an ủi anh: "Đương nhiên không phải em không thích anh, sau khi ly hôn chúng ta vẫn có thể làm bạn."

Ánh mắt Tống Thời Nghiễn dừng trên người tôi, ra dẻ ngầu lòi nói: "Anh không thiếu bạn."

Lập tức ở trong lòng bổ sung nửa vế sau: ‘Nhưng thiếu vợ.’

Tôi chống hông, chất vấn anh: "Anh có ý gì?"

Không ly hôn, lại không nói yêu tôi.

Đem tiếng lòng nói ra sẽ ngỏm ngang hông hả?

Hả?

Tống Thời Nghiễn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: "Anh phải đi họp, chuyện ly hôn trở về rồi bàn tiếp."

Tôi vừa định giữ anh lại, chợt nghe thấy trong lòng anh nghĩ: ‘Mình cũng đâu có nói chừng nào họp xong đâu, để lát nữa bảo bọn họ sắp xếp thêm vài cuộc họp nữa mới được, mình thông minh tuyệt đỉnh quá đi.’

Tống Thời Nghiễn vừa lải nhải trong lòng vừa xuống lầu.

Tôi đi theo sau để nghe xem anh đang nghĩ gì.

Tôi rón rén bám đuôi một hồi, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng.

‘Tống Thời Nghiễn cuối cùng vẫn không thể xua tan mong muốn ly hôn của cô, vì vậy hai người đã đến cục dân chính để nộp đơn ly hôn.’

Ồ, lần này cốt truyện đã tiến triển tới lúc ly hôn.

‘Sau khi ly hôn ở cục dân chính, cô nói cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa, Tống Thời Nghiễn nhìn theo bóng lưng rời đi không chút do dự của cô, trong lòng buồn man mác.’

Tôi lại phát hiện được lỗ hổng trong kịch bản.

Tống Thời Nghiễn đúng là không có kiến thức thường thức.

Không biết rằng phải trải qua giai đoạn tạm hoãn(*) mới ly hôn xong sao?

(*) Giai đoạn tạm hoãn khi ly hôn (theo luật pháp TQ): Trong thời hạn 30 ngày, kể từ ngày cơ quan đăng ký kết hôn nhận được đơn đăng ký ly hôn, nếu một trong hai bên không tự nguyện ly hôn thì có thể rút đơn đăng ký ly hôn cho cơ quan có thẩm quyền. Trong thời hạn 30 ngày, kể từ ngày hết thời hạn quy định tại khoản trên, hai bên phải trực tiếp nộp đơn đến cơ quan đăng ký kết hôn để cấp giấy chứng nhận ly hôn; việc không nộp đơn coi như đã rút đơn yêu cầu đăng ký ly hôn.

"Bởi vì tâm lý bất ổn, lúc hắn băng qua đường bị xe tải chạy nhanh tông trúng..."

Hai ơi, rốt cuộc là đứa nào dạy anh dùng tên mình viết truyện vậy?

Còn toàn chọn cho mình thiết lập nhân vật thảm dữ luôn.

Tôi vừa chửi bới ở trong lòng vừa đi theo Tống Thời Nghiễn.

Trong lúc không chú ý lại va phải thằng chả.

Tôi vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tống Thời Nghiễn không chớp mắt nhìn chằm chằm tôi: "Có việc gì sao?"

Tiếng lòng của thằng chả lại vang lên: ‘Lại muốn đề cập đến chuyện ly hôn? Là mình bày ra kết cục cho mình còn chưa đủ thảm sao? Quả nhiên đàn ông không được yêu thương là kẻ đáng thương nhất... Hay là đổi tai nạn xe cộ thành một vụ nổ mới được?’

Tôi sợ đến nỗi suýt rớt nước mắt.

Không muốn ly hôn thì cứ nói thẳng đi, sao anh tự tạo cho mình tình tiết như thế hả?

Tôi cũng không biết có nên khen Tống Thời Nghiễn thương tôi ghê không.

Vết thương của anh có nặng đến đâu cũng không viết ra cho tôi chút thương tổn nào.

Thật đúng là...

Chu đáo cực kỳ.

Thấy Tống Thời Nghiễn còn đang nhìn mình chằm chằm, tôi nở một nụ cười, giúp anh chỉnh lại cổ áo: "Không có gì, đi đường cẩn thận, em chờ anh về ăn cơm."

Tống Thời Nghiễn mỉm cười với tôi.

Khoảnh khắc anh quay mặt đi, tiếng lòng anh truyền đến tai tôi rất rõ ràng:

‘Tốt quá rồi, không phải ly hôn, vậy thì kết cục sẽ là sau khi bình phục vết thương, cô cuối cùng cũng thay đổi quyết định, thú nhận tình cảm của mình với Tống Thời Nghiễn…’

‘Không được, không đủ ngọt, vẫn nên thêm vào một đoạn nữa…’

3.

Một tuần sau, tôi đem theo cặp mắt thâm quầng hộ tống Tống Thời Nghiễn đến một bữa tiệc.

Không phải tôi muốn thức khuya, mà là vì ham muốn sáng tác của Tống Thời Nghiễn quá dữ dội.

Mỗi khi tôi đưa đơn ly hôn cho anh, anh sẽ bịa ra đủ kịch bản truyện ngược với cái kết thảm.

Thái độ của tôi đối với anh mà tốt hơn một chút, Tống Thời Nghiễn sẽ bịa ra kịch bản truyện ngọt sủng.

Từ thanh xuân vườn trường cho đến tổng tài bá đạo, thể loại nào cũng có đủ.

Nhờ phúc của anh, tôi đã không phải mở app đọc tiểu thuyết suốt một thời gian dài.

Tống Thời Nghiễn đứng trước gương chỉnh lại cổ áo.

Tôi ngồi trước bàn trang điểm, dặm đi dặm lại để che phủ quầng thâm mắt.

Vốn dĩ không che được đã khiến tôi phiền vãi chưởng, Tống Thời Nghiễn lén lút nhìn tôi qua gương: ‘Trùi ui, dưới mắt em ấy quầng thâm đậm quá, tối hôm qua ra ngoài ăn trộm trâu hay gì?’

Tuýp che khuyết điểm trong tay sắp bị tôi bóp nát.

Nhìn Tống Thời Nghiễn trong lòng đang suy nghĩ hầm bà lằng nhưng trên mặt lại không lộ ra tí tẹo biểu cảm nào, tôi tức mà không biết trút vào đâu.

Thằng chó này.

Mỗi ngày viết kịch bản ngôn tình không cho ai ngủ nghê, giờ còn có mặt mũi chê tôi quầng thâm mắt đậm?

Có lẽ sát khí trong mắt tôi quá đậm, Tống Thời Nghiễn nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi tôi: "Em sao thế? Có chỗ nào không ổn sao?"

Tôi không nói gì.

Tống Thời Nghiễn lại bắt đầu: ‘Ánh mắt Lan Lan hình như có sát khí, hay là mình nhìn lén em ấy lộ quá ư? Không được, phải tém tém lại.’

Lời còn chưa dứt, đã nhìn đi chỗ khác.

Để khiến mình trông tự nhiên hơn, anh tiếp tục sửa sang lại cà vạt.

Cuối cùng vẫn không sửa được cái vẹo gì.

Mắt thấy anh sắp siết cổ mình đến tắt thở, tôi vội vàng đứng dậy giúp anh.

Do Tống Thời Nghiễn thực sự có tài năng thắt nút chết, hơn nữa móng tay của tôi đang không tiện, khoảng cách giữa cả hai được kéo gần.

Thậm chí tôi còn nghe được tiếng tim Tống Thời Nghiễn đập.

‘Người Lan Lan thơm quá, thật muốn hôn em ấy.’

‘Mình nhớ Lan Lan rất thích tổng tài bá đạo, vậy giờ mình nói như nào mới hôn được em ấy đây?"

"Chắc là nói, người phụ nữ này, tôi muốn hôn em?"

Tống Thời Nghiễn hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Người phụ..."

Tôi vội vàng ngắt lời anh: "Nín mỏ!"

Vẫn sợ không rọ mõm được Tống Thời Nghiễn, tôi tăng lực siết ở tay mình.

Tống Thời Nghiễn ho khan dữ dội: "Anh sắp bị em siết chớt rồi!"

Tôi vô thức buông tay ra.

Có lẽ là cảm thấy hình tượng tổng tài bá đạo của mình hơi sụp đổ, sắc mặt Tống Thời Nghiễn có chút mất tự nhiên: ‘Vừa nãy em ấy nghĩ gì vậy trời?’

Tôi đang nghĩ khi nào mới chữa được bệnh tổng tài bá đạo cho Tống Thời Nghiễn.

Nhưng tôi không thể nói ra.

Tôi thuận miệng lấy cớ qua loa với Tống Thời Nghiễn: "Tôi cảm thấy hôm nay anh ăn mặc điển trai như này, trông rất giống tổng tài bá đạo, nếu ít nói lại thì càng số dzách hơn nữa."

Tống Thời Nghiễn nhíu mày.

Tôi nghĩ rằng anh nghe hiểu ý tôi, ngay cả ngụy biện như nào cũng đã nghĩ xong.

Nhưng anh nhìn mình trong gương, một lúc lâu sau mới nói: "Bộ đồ này em chọn đúng là không tệ."

Anh lại cho rằng tôi đang khen quần áo…

Nút thắt chết không thể tháo được, tôi mất kiên nhẫn và xoay người đi lấy kéo.

Lúc trở về, bắt gặp Tống Thời Nghiễn còn đang đứng trước gương ngắm nghía mình: ‘Lan Lan nói mình rất giống tổng tài bá đạo? Mình đẹp trai như vậy sao?’

‘Có điều mình đã xác nhận được, đúng là em ấy thích phong cách tổng tài bá đạo, xem ra sau này phải phát huy phong cách này."

"Loẹt xoẹt" một tiếng.

Cà vạt của Tống Thời Nghiễn bị tôi cắt đứt.

Anh nhìn vào chiếc cà vạt rơi trên mặt đất, có hơi buồn.

Tôi cố gắng một hồi vẫn không nghe được tiếng lòng Tống Thời Nghiễn, đành phải mở miệng trước: "Cà vạt còn nhiều lắm, anh đi đổi một cái đi."

Tống Thời Nghiễn không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm vào cái cà vạt trên mặt đất.

‘Nhiều đâu ra, rõ ràng chỉ có mỗi cái này, em chỉ mua cho anh có một cái này!’

À, do tôi chỉ mua cho anh một chiếc cà vạt này thôi hả?

Sợ Tống Thời Nghiễn quá đau lòng, tôi vội vàng đền bù: "Ngày mai em sẽ đi mua cho anh một cái mới, à không, mua hai cái luôn!"

Tống Thời Nghiễn nhìn tôi vài giây.

Sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai tôi: "Được, em vất vả rồi."

Tôi: ???

Sao tự nhiên đổi sang phong cách bác cán bộ rồi?

Tống Thời Nghiễn nhặt chiếc áo khoác bên cạnh, mặc vào, tay chân bước đều ra ngoài.

‘Khà khà, bà xã muốn tặng mình cà vạt mới, quá là zui, muốn mỗi ngày ôm cà vạt ngủ quá!’

Tôi nhịn không được, phải phì cười một tiếng.

Ôm cà vạt ngủ?

Chắc sáng hôm sau dậy, anh sẽ lục tung cả cái nhà lên tìm nó mất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play