Chờ Bùi Yếm dừng tay lại đứng lên, Lâm Đăng Tử đã ngất xỉu nằm bất động, nhìn thấy gã bị đánh mặt mũi chảy be bét máu, Cố Lan Thời nơm nớp lo sợ vươn tay thăm dò hơi thở, còn tốt, vẫn còn hơi thở, chưa chết.
Bùi Yếm nhíu mày, hắn không có ý định ở lại đây, nhặt cái sọt rơi cách đó khoảng chục bước rồi rời đi.
Cố Lan Thời từ trên mặt đất bò dậy, khập khiễng theo sau, dù cổ chân trái có đau đến đâu cũng không dám dừng lại, sắc mặt y tái nhợt, đừng nói là hai sọt măng, ngay cả một chiếc giày vải bị ném ra xa cũng chưa kịp nhặt lại, loạng choạng đi theo sau.
Bùi Yếm quay đầu lại, mất kiên nhẫn nói: “Người nhà ngươi chắc chắn sẽ đến tìm, ngươi ở chỗ này đợi đi, nếu gã tỉnh lại, dùng cục đá đập vào đầu, bảo đảm gã không dám động vào ngươi.”
Cố Lan Thời ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt rụt rè sợ hãi, khàn giọng nói: “Nếu lại gặp phải một người khác nữa thì sao?”
Bùi Yếm không còn gì để nói, tiếp tục đi xuống núi.
Cố Lan Thời ở phía sau dùng tay áo lau nước mắt, y không dám khóc, cúi đầu xuống nhìn lại bản thân, biết mình chỉ có thể đi theo Bùi Yếm.
Vì là mùa hè nên giày vải mỏng, người thôn quê thường chỉ đi giày không đi tất, y hôm nay cũng là vậy, chân phải để trần dẫm trên mặt đất.
Tuy là chân trái vẫn còn mang giày, nhưng bị cổ chân bong gân, vừa rồi trong lúc giằng co y bị một cạnh sắc của cục đá cào trúng tạo thành vết thương dài ở bắp chân, máu không ngừng chảy ra nhưng có quần chặn lại, trên người rải rác những vết trầy xước và bầm tím, mặt mũi lem luốc đính đầy bụi đất, trông hết sức chật vật.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT