“Ngươi nói Tấn Bằng!” Điền Quế Phân xách theo giỏ muốn rủ Vu Tuệ Nhi cùng đi đào rau dại, vừa vặn nghe thấy Cố Lan Du nói như vậy, liền vội vàng bước đến hỏi.
Cẩu Nhi thấy nàng là họ hàng Lâm gia, khẽ đảo mắt nói: “Đúng vậy thẩm, ta không phải đang về gọi cha nương tới giúp sao, có việc rất nghiêm trọng, không thể chậm trễ.”
Điền Quế Phân thấy hắn sốt ruột như vậy, tuy không nói rõ là chuyện gì, nhưng nàng biết nhất định đã xảy ra chuyện lớn rồi, lo lắng muốn chạy đi báo tin cho Lý Hương Cúc, nói: “Các ngươi mau đi cứu người, ta sẽ đi gọi cha nương hắn.”
Hôm nay Cố Thiết Sơn và Miêu Thu Liên đều ở nhà, thật may đại ca hắn Cố Lan Sinh cũng ở đây, nghe thấy động tĩnh chạy nhanh ra cửa, vừa gặp liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Cẩu Nhi không buồn giải thích: “Mau mau! Mau lên núi.”
Ba người không hiểu đangcos chuyện gì xảy ra, bắt đầu chạy theo hắn, ra cửa gặp được mẹ Thạch Đầu đang ra ngoài xem có chuyện gì, Miêu Thu Liên nói: “Thím nó, trông nhà giúp ta nha.”
Mẹ Thạch Đầu Lưu Quế Hoa vội đáp: “Đã biết, các ngươi mau đi đi.”
Chạy một đường lên núi, Lâm Tấn Bằng chọn nơi núi sâu để ẩn trốn, Miêu Thu Liên sợ ở trong núi bị té ngã hoặc là bị thương, nàng không dám chạy nhanh như trước nữa, chỉ giục ba người kia chạy trước, không cần đợi mình.
Cẩu Nhi dẫn theo cha cùng anh cả men theo con đường lúc nãy quay lại tìm, cũng may nhờ có tiếng khóc của Cố Lan Thời chỉ dẫn, Cố Thiết Sơn còn chưa nhìn thấy nhi tử đã nghe thấy tiếng khóc, trong lòng không khỏi nôn nóng, con nhà bọn họ tuy rằng không quý giá gì nhưng chưa bao giờ khóc thành như vậy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play