Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Lâm Cảnh ra bên ngoài nhận điện thoại, vừa mới cúp máy, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy anh cả Lục gia đi về phía anh với vẻ mặt tươi cười.
“Lâm tổng, tôi đang đi tìm ngài, hóa ra ngài ở đây”. Người này tên là Lục Phong. Sở dĩ Lâm Cảnh quen anh ta là bởi vì anh sống đến bây giờ, chưa bao giờ thấy qua người nào bất tài vô dụng như anh ta.
Không chỉ có vô dụng ngu ngốc, mà còn ngu xuẩn.
Năm trước, anh ta mua một miếng đất ở Giang Thị tiến hành tu sửa và làm kinh doanh, ba tháng trước là tiến hành đặt móng nền, đoàn đội kiến trúc sư mới lần lượt về đây.
Chính là cái người vô dụng trước mắt này, vừa đến đây vài ngày, đã vì một chuyện nhỏ nhặt nên đánh nhau với mấy người còn lại.
Từ trước đến nay, Lâm Cảnh rất chán ghét với mấy chuyện rối loạn như thế này, cùng ngày hôm đó đã loại bỏ tài liệu của bọn họ.
Ai ngờ người ngu ngốc này lại chạy thẳng đến công ty để cãi lộn, có thể là bởi vì chuyện này nên Lâm Cảnh nhớ kỹ tên anh ta, coi như là một nhân tài.
Lúc trước, Lục Phong không biết anh là vị hôn phu của em tư, ngày đó ông nội đột nhiên nhắc đến chuyện này, nhắc đến cái tên ấy, anh ta vừa sợ vừa mừng, khi về nhà kể chuyện này cho mẹ mình, bà ta nghe xong cũng vui mừng, lúc này mới nói: “Quả thật rất tốt! Sản nghiệp ruộng đất trong nước của Lâm gia có địa vị như thế nào chứ, nếu em tư của con gả cho cậu ta, về sau con cũng không cần buồn chuyện hạng mục sao? Tùy tiện làm mấy hạng mục là có thể nằm không phát tài rồi.”
Gia đình họ Lục phức tạp, trong nhà cũng lấy kinh doanh làm việc chính, nhưng không phải là gia tộc xí nghiệp, người trong nhà cũng làm các công việc khác. Nhưng may mắn là họ phát triển cũng không tồi, ở Giang thị cũng là một gia tộc quyền lực.
Đến thế hệ của Lục Chẩm Tuyết, làm nghề gì cũng có. Mở công ty, làm học thuật, muốn làm nghệ thuật, cái gì cũng có.
Ngày thường ông nội rất hay khen ngợi các đứa cháu, nhưng nhiều nhất vẫn là anh hai và anh ba. Bác hai cũng tức giận thay con mình, nằm mơ cũng muốn đứa con này có thể là một hạng mục lớn nào đó, sau đó lại đi khoe khoang với ông nội.
Nhưng người anh họ này của Lục Chẩm Tuyết, dũng mãnh có thừa mà đầu óc thì không đủ, làm việc chỉ muốn lập công kiếm lợi, bảy phần đều là kích động, mấy năm nay kiếm được kha khá tiền nhưng thật ra cũng gây ra không ít tai họa, phải để anh ba thu dọn hậu quả cho anh ta.
Lục Phong là một kiến trúc sư, khi biết vị hôn phu của Lục Chẩm Tuyết là Lâm Cảnh, anh ta đã mừng rỡ như điên. Trong lòng thầm nghĩ có mối quan hệ này, về sau anh ta muốn làm hạng mục gì mà chả có.
Cho nên vừa nãy trên bàn cơm, bác hai mới vội vàng hợp tác Lục Chẩm Tuyết với Lâm Cảnh như vậy, nhưng tâm tư lại không đơn thuần như vậy, chỉ muốn về sau đứa con mình có thể đi theo kiếm lợi.
Lục Phong đối mặt với Lâm Cảnh, dường như lại kém hơn một bậc, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười lấy lòng, “Lâm tổng, tôi thật không ngờ rằng, vị hôn phu của em tư nhà tôi lại là ngài. Thật là tốt quá, về sau chúng ta là người một nhà.”
Lâm Cảnh lạnh mặt nhìn anh ta, tựa như chê cười.
Vốn dĩ anh vô cùng phản cảm với chuyện hôn sự đột nhiên xuất hiện một cách kì diệu này, giờ phút này lại nhìn Lục Phong bận bịu nịnh hót mình, trong lòng càng lạnh đi vài phần.
Anh đã gặp qua không ít loại người như vậy, nếu không phải là người quen của ông nội, anh cũng chẳng buồn liếc mắt đến những người như vậy.
Lục Phong lại mảy may không quan tâm đến ánh mắt anh, lại còn hỏi Lâm Cảnh, hạng mục lần trước, có thể cho hắn vào làm một lần nữa không.
Trong lòng Lâm Cảnh lại sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng vẫn tôn trọng mặt mũi của ông nội Lục, anh mới kiềm chế không nổi giận.
Sắc mặt anh càng lúc càng lạnh đi, ngay cả liếc nhìn người này thêm vài lần cũng phiền chán, sợ rằng làm ô uế mắt mình.
Anh mặc kệ lời anh ta nói, lạnh lùng liếc một cái, đúng lúc di động vang lên, anh xoay người nhận điện thoại.
…
Lục Chẩm Tuyết đi dạo chơi bên ngoài đến khi bầu trời tối đen, lúc trở về cũng đã là tám giờ tối.
Sân vườn nhà ông nội theo kiểu Trung Quốc, rất cổ kính, cửa nhà còn treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ.
Lục Chẩm Tuyết dừng xe ở cửa nhà, sau đó mới mở cửa xuống xe.
Cô cầm chiếc chìa khóa trong tay, vừa lắc lư vừa đi vào nhà.
Ai ngờ vừa mới vào trong đã bị em năm giữ chặt không cho đi, “Chị! Sao chị lại về đây! Em đang muốn đi tìm chị mà! Đi tiếp thôi, chị đưa em ra ngoài mua sắm đi, cơm chiều em ăn hơi nhiều, phải đi cho tiêu cơm.”
“Chị mới về nhà mà, em phải để chị nghỉ ngơi một lát.”
“Thôi mà, chúng ta đi mua sẵm trước, lúc nữa về rồi chậm rãi nghỉ ngơi vẫn kịp mà.”
Em năm lôi kéo cô đi ra ngoài.
Cô em năm của Lục Chẩm Tuyết này rất đơn thuần, vừa nhìn một cái là biết đang nghĩ gì. Lục Chẩm Tuyết nhìn cô bé đầy kỳ quái, “Em bị sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Không có không có”. Lục Dao hoang mang bối rối, hiện tại đang cố gắng tìm cách lôi Lục Chẩm Tuyết ra khỏi nhà.
Nhưng mà làm sao giấu diếm được cô chứ, cô chạy đi hỏi anh ba.
Anh ba đang đứng dưới một gốc cây hút thuốc, giương mắt nhìn cô đi đến đây, dập tắt điếu thuốc đang hút dở.
Lục Chẩm Tuyết bước tới, “Tại sao A Dao lại hoang mang vậy ạ? Em vừa trở về đã lôi kéo ra ngoài tiếp.”
Lục Nam Cảnh cười nhẹ, nói: “Con bé sợ em mất mặt đó mà.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt: “Có ý gì?”
Lục Nam Cảnh lại quay đầu nhìn về phía phòng khách trong nhà, nhìn một lúc, mới nói: “Lâm Cảnh đang ở bên trong, bàn bạc với ông nội chuyển hủy bỏ hôn ước.”
Lục Chẩm Tuyết: “…….”
Lục Nam Cảnh nhìn bộ dạng ngốc nghếch của em gái nhà mình, anh hơi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Em sẽ không thực sự thích cậu ta chứ?”
Lục Chẩm Tuyết lấy lại tinh thần, lên tiếng phản bác: “Em không có điên!”
Dứt lời, chợt nghe âm thanh mở của của phòng khách trong nhà, theo bản năng cô cũng quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Ông nội và Lâm Cảnh cùng nhau đi ra ngoài, họ chào tạm biệt nhau, ông nội dặn dò anh đi đường cẩn thận, lại nhờ anh hỏi thăm sức khỏe ông nội anh.
Lâm Cảnh đáp lại, sau khi chào hỏi ông nội thì lập tức đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, một ánh mắt cũng không dành cho Lục Chẩm Tuyết.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Chẩm Tuyết chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy, mặt đã tái đi. Cô đánh cái lòng sĩ diện nhỏ nhoi này, loại chuyện mất mặt thế này, tuyệt đối không có khả năng xảy ra trên người cô.
Cho dù là từ hôn, cũng phải do cô mở miệng trước!
Lâm Cảnh đi rồi, Lục Phong cũng nóng nảy, Lâm Cảnh hủy bỏ hôn ước, vậy làm sao anh ta có thể kiếm tiền được nữa, anh ta gấp không chịu được: “Ông nội! Ông cứ đồng ý như vậy ạ? Cái này…..này truyền ra ngoài, mặt mũi em năm chúng ta biết để đâu bây giờ.”
Ông cụ nói: “Điều này rất bình thường. Vốn dĩ lần này định để hai đứa trẻ gặp mặt một chút, nếu hai người đều không có ý định gì khác, thuận tiện giải trừ hôn ước kia cũng không có gì lạ.”
Nói xong, ông lại nhìn về phía Lục Chẩm Tuyết, “A Tuyết, cháu không có ý kiến gì chứ?”
Lục Chẩm Tuyết cười nhẹ, “Quả thật là không còn gì tốt hơn ông nội ạ. Cháu đã sớm nói, đầu năm nay rồi còn phổ biến chuyện hôn ước như này nữa đâu.”
Hiện tại trên mặt cô đều tươi cười vui vẻ, nhưng trong lòng rất khó chịu.
Cô không thèm để ý chuyện giải trừ hôn ước, nhưng hôm nay, mặt mũi cô coi như vứt hết. Về sau chuyện này truyền đi, không phải là Lâm Cảnh chướng mắt cô, từ chối hôn ước sao, nói xem mặt mũi của tứ tiểu thư Lục gia như cô biết để đâu chứ!
Lục Chẩm Tuyết càng nghĩ càng giận, buổi tối lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.
Vào ngày hôm sau, mắt cô sưng lên như quả hạch đạo vậy. Lúc đi xuống lầu, Lục Nam Cảnh nhìn thấy cô còn cười nói: “Em khóc cả đêm qua hả?”
Lục Chẩm Tuyết tức giận đá một cước: “Biến đi.”
Lục Nam Cảnh cười, ông vẫy tay gọi cô đến đây, sau đó kéo cô đi đến phòng khách đối diện, “Đêm mai anh có buổi hẹn, thuận tiện đưa em ra ngoài giải sầu.”
Đêm mai, Lục Nam Cảnh có buổi hẹn ở núi Ôn Tuyền, đúng lúc Lục Chẩm Tuyết cũng muốn tìm một nơi viết bản thảo, nên cô dứt khoát đi theo anh lên núi.
Cô vốn muốn tìm một nơi thanh tịnh để viết bản thảo thật tốt, bình ổn lại tâm trạng, ai ngờ rằng trên núi lại gặp phải những nữ sinh là đối thủ một mất một còn của cô từ nhỏ.
Thật sự là việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền nghìn dặm, không biết những người này nghe chuyện từ đâu, vừa thấy mặt đã mỉa mai cô, “Ôi, đây không phải là A Tuyết sao, đã lâu không gặp. Mấy ngày trước tôi nghe nói cô và tổng giám đốc tập đoàn Hằng Tịch đính hôn, chúc mừng các cô nha. Nhà của cô đúng là hưởng phúc của tổ tiên, thế mà lại có hôn ước với tổng giám đốc tập đoàn Hằng Tịch.”
Một người đi theo sau nói: “Ôi chao! Không phải đâu, tại sao tôi nghe nói hôm qua Lâm gia tự mình đến tận cửa để từ hôn chứ?”
Triệu Duyệt San làm ra vẻ ngạc nhiên: “A, là thật sao?”
“Cậu nghĩ đi đâu đấy? Cô ta so với Lâm gia thì có thân phận gì, đúng là ảo tưởng bản thân, người ta sẽ để ý đến cô ta sao?”
Triệu Duyệt San lại giả bộ như bừng tỉnh, “À, hóa ra là vậy. A Tuyết, thật sự xin lỗi, tôi không biết chuyện này.”