Trao Anh Trái Tim Em

Chương 2: Về chuyện hôn sự, cháu sẽ tự mình từ chối


1 tháng

trướctiếp

Trong lòng Lục Chẩm Tuyết, đẹp nhất chắc chắn là anh ba của cô. Nhưng mà người đàn ông này với anh ba không cùng một kiểu hình. Lục Nam Cảnh là loại đẹp trai lưu manh, cà lơ phất phơ, nhìn đã thấy không đứng đắn. Nhưng người đàn ông trước mắt này, thân hình cao ráo, mặt mày tuấn tú mang theo vài phần lạnh nhạt, khí chất cấm dục, thật sự là cố ý mê hoặc lòng người.

Lục Chẩm Tuyết nhìn đối phương đi đến đây, cô cười nhẹ: “Xin chào.”

Đối phương đưa thiệp mời cho cô.

Cô mở ra xem, lúc nhìn đến tên của anh, không khỏi ngây người một chút.

Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn về người đàn ông đứng đối diện.

Lâm Cảnh đặt tay trong túi quần, thấy Lục Chẩm Tuyết nhìn mình, mặt mày anh vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng nói cũng rất lạnh lung: “Có vấn đề sao?”

Lục Chẩm Tuyết lắc đầu: “Không có.”

Cô cười cười, gấp thiệp mời và trả lại cho anh, nghiêng người tránh sang một bên, “Hoan nghênh anh, Lâm tiên sinh.”

Lâm Cảnh lấy thiệp mời, nhanh chóng lướt qua người cô bước vào bên trong, từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn không dừng lại trên người Lục Chẩm Tuyết.

Cô quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Cảnh, trong lòng cô cảm than. Khó trách mẹ cô nói, có lẽ khi nhìn thấy người rồi, cô sẽ thích chăng.

Cô thật ra không thể không thừa nhận, dáng dấp vị hôn phu này rất phù hợp với thẩm mỹ của mình.

Lục Chẩm Tuyết đứng ở bên ngoài đến lúc 12 giờ trưa, khách khứa có lẽ đã đến đông đủ, cô đang chuẩn bị đi vào bên trong thì nhìn thấy xe của Lục Nam Cảnh đang chạy vào.

Cô thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh để nghỉ ngơi, chờ Lục Nam Cảnh đỗ xe xong rồi đi vào.

Lục Nam Cảnh đỗ xe xong xuôi, ném chìa khóa qua cho nhân viên bãi đỗ xe ở khách sạn, anh bước về phía cô, cười nói: “Đặc biệt chờ anh sao?”

Lục Chẩm Tuyết cầm một món điểm tâm để ăn, lại nói: “Cũng không có gì, nhân vật lớn như anh, em không chờ anh thì sao mà được.”

Cô nói, rồi lấy một miếng khăn giấy ướt lau tay, chờ Lục Nam Cảnh đến đây, cùng anh đi vào bên trong. Lúc này cô nói: “Em vừa mới nhìn thấy Lâm Cảnh.”

Lục Nam Cảnh hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Lục Chẩm Tuyết, cười hỏi: “Thế nào? Rất đẹp trai sao?”

Lục Chẩm Tuyết cười: “Rất đẹp nha. So với anh còn hơn nữa.”

Lục Nam Cảnh tranh cãi một tiếng, cười nói: “Còn chưa gả chồng, khuỷu tay đã hướng ra bên ngoài rồi.” Khóe môi anh còn hơi cười nhếch lên, nhìn em gái nhà mình cười hỏi: “Như thế nào? Nhìn phản ứng này của em, hiện tại gả em đi, em sẽ đồng ý chứ?”

Lục Chẩm Tuyết khẽ cười nhẹ, đứng đắn nói: “Em làm gì nông cạn như vậy?”

Tuy rằng ai cũng thích trai đẹp, nhưng chắc cũng không đến mức nhất kiến chung tình (yêu từ cái nhìn đầu tiên) như vậy chứ.

Huống chi cô còn phát hiện tính cách của Lâm Cảnh rất lạnh nhạt, không phải là kiểu người cô thích.

Đi vào đại sảnh, các khách khứa đều đã ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, người chủ trì của tiệc mừng thọ đang nói chuyện trên sân khấu, ông nội mặc một bộ trang phục màu đỏ bắt mắt, gương mặt tươi cười ngồi ở dưới sân khấu.

Lục Nam Cảnh gặp người quen, nên bỏ qua Lục Chẩm Tuyết mà chạy qua chào hỏi.

Lục Chẩm Tuyết nhìn thấy Lâm Cảnh đang bên cảnh ông nội ở phía xa xa, trên mặt ông đều rất vui vẻ, đang nói gì đó với anh.

Tất cả mọi người trong nhà đang ngồi trên bàn dường như đều đang nhìn Lâm Cảnh, Lục Chẩm Tuyết nhìn tư thế này, lập tức hoảng sợ, ông nội sẽ không hồ đồ đến mức đem cô ra ngoài tiêu thụ đấy chứ?

Trong lòng cô bất an, ai biết cô vừa mới đi qua, bác hai đã lập tức giữ chặt cô, cười nói với Lâm Cảnh: “Nhìn một cái đi, đang nhắc đến, A Tuyết đã đến rồi.”

Bác hai vui vẻ nói: “A Tuyết , chúng ta đang nói đến đến hôn sự của cháu và Lâm tổng đây.”

Trong lòng Lục Chẩm Tuyết thầm kêu không xong rồi, cô theo bản năng nhìn Lâm Cảnh, phát hiện đối phương lại lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, anh cũng đang nâng mắt đánh giá cô.

Đôi mắt anh rất sâu, nhìn không ra cảm xúc gì, cũng không biết được anh đang suy nghĩ gì.

Da đầu Lục Chẩm Tuyết tê rần, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cô đến gần em năm rồi ngồi xuống, trong đầu chỉ có một ý niệm, hy vọng họ hàng vạn lần đừng nhắc lại hôn sự này nữa.

Tuy rằng cô thừa nhận rằng Lâm Cảnh rất tuấn tú, nhưng không đến mức khiến cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, càng đừng nói đến chuyện hôn ước này, còn yêu cầu người ta cưới cô.

Trên thực tế, cô vừa liếc mắt nhìn Lâm Cảnh ngồi ở đối diện, nhìn ra trong đôi mắt kia rất không có kiên nhẫn.

Nói vậy chắc cũng cảm thấy chuyện hôn sự này rất nhàm chán.

Cũng may ông nội cũng có chừng mực, không đề cập quá nhiều về chuyện hôn sự này, chỉ đơn giản hỏi Lâm Cảnh về tình hình sức khỏe của ông nội anh.

Mặc dù vừa rồi cô nhìn ra được sự thiếu kiên nhẫn lóe lên trong mắt Lâm Cảnh, nhưng anh đối với ông nội vẫn lễ phép và khách sáo.

Nhưng không đợi Lục Chẩm Tuyết thở ra một hơi, bác hai vẫn tiếp hỏi Lâm Cảnh về chuyện hôn sự, nói xuôi nói ngược một lúc, thậm chí rất thái quá muốn lát nữa cô đưa Lâm Cảnh ra bên ngoài đi dạo, làm quen với Giang Thị một chút, cũng thuận tiện bồi dưỡng tình cảm một chút.

Lục Chẩm Tuyết lớn như vậy vẫn là lần đầu gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, nhưng càng khiến cô hổ thẹn hơn chính là sự mất kiên nhẫn trong mắt anh đã lộ rõ ra ngoài.

Lục Chẩm Tuyết đang dự định lên tiếng cắt ngang lời của bác hai đang thao thao bất tuyệt kia, cha mẹ cô kính rượu khách khứa xong, lại cầm ly rượu đi về phía này, lúc này mới chính thức cắt đứt bác hai.

Mặt cha cô đầy vui tươi, nâng ly rượu nói với ông nội: “Cha, hôm nay là sinh nhật 80 tuổi của cha, con trai và con dâu đại diện cho các anh chị em trong nhà kính cha một ly, nhiều năm như vậy, ba đã vất vả rồi! Chúc người phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.”

Ông nội rất vui vẻ, cũng đứng lên, nói một tiếng cảm ơn với những người khách khứa, toàn hội trường đều nâng ly chúc mừng.

Sauk hi phân đoạn nâng ly chúc mừng kết thúc, Lục Chẩm Tuyết tùy tiện bịa một lí do để đi trước.

Cô mang theo áo khoác đi ra bên ngoài, vừa đến cửa đã gặp phải Lục Nam Cảnh mới nghe điện thoại trở về, anh cảm thấy kỳ quái, giữ chặt cô: “Sao đã đi rồi? Ăn cơm xong rồi sao?”

Lục Chẩm Tuyết vâng vâng đáp lời, dặn dò Lục Nam Cảnh, “Anh ba, anh canh chừng bác hai, đừng để bà ấy lại nói những lời không thể hiểu nổi, thật là quá mất mặt.”

Cô nó rồi quay người rời đi, mới được bước lại dường như nghĩ đến cái gì, quay lại mượn chìa khóa xe của Lục Nam Cảnh, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

“Lái xe chậm thôi đấy.” Lục Nam Cảnh dặn dò cô một câu, nhìn bóng lưng em gái mình, hơi mỉm cười. Anh nghĩ chắc do bác hai nhắc đến chuyện hôn sự trước mặt Lâm Cảnh.

Em gái này của anh từ nhỏ đã rất sĩ diện, nếu là bác hai làm trò, chai mặt không ngừng để cập đến chuyện hôn ước, coi như là chuyện thường tình, lấy tính tình Lục Chẩm Tuyết, ngày thường chắc chắn sẽ nổi giận, hôm nay vẫn còn có thể chịu đựng, cũng coi như là kì tích rồi.

Lục Nam Cảnh đi đến bàn chính, quả nhiên nghe thấy bác hai vẫn đang nói đến chuyện hôn sự, nói từ giao tình của ông nội và ông của Lâm Cảnh rồi đến giảng đạo về hôn ước, mà rõ ràng Lâm Cảnh đang không vui.

Ai cũng có thể nhìn ra Lâm Cảnh không hài lòng với chuyện hôn sự này, nhưng bác hai vẫn xem như không mà nói, anh ấy đang tựa lưng vào ghế, vậy nên anh dùng chân đá về phía bác hai để ở dưới bàn.

Bác hai ‘a’ một tiếng, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều quay sang nhìn bà ấy.

Vẻ mặt em năm Lục Dao ngây thơ, hỏi: “Bác hai, bác bị sao thế?”

Chị dâu bác hai Lưu Phân cũng theo bản năng nhìn về phía Lục Nam Cảnh, anh không nhìn bà nhưng bà cũng đoán được Lục Nam Cảnh đá, rốt cuộc nhà này sao lại dám không để trưởng bối vào mắt vậy, tính cách cuồng vọng thế này cũng chỉ có Lục Nam Cảnh.

Người trong nhà còn sợ anh, nên bà nhất thời cũng không dám nói gì thêm, đành phải giữ im lặng lại.

Hai ngày trước Lâm Cảnh đến Giang Thị công tác, vừa ra tới trước cửa đã bị ông nội gọi lại, bảo anh thuận tiện thì đến thăm Lục gia một chuyến.

Ông nội và ông cụ Lục là tình cảm đồng đội vào sinh ra tử, quan hệ lúc trẻ rất tốt. Năm đó Lục Chẩm Tuyết sinh ra, trưởng bối hai nhà rất hung phấn, nên đã bàn bạc để hai đứa trẻ làm thân với nhau.

Nhưng năm tháng như thoi đưa, thoáng nhắm mắt một cái đã hơn hai mươi mấy năm. 23 năm trước, Lục gia chuyển đến Giang thị, khoảng cách trở nên xa vời, mọi người đều bận rộn với sự nghiệp riêng và gia đình, liên lạc với nhau cũng ít hẳn đi.

Về phần lúc ấy đùa giỡn định ra hôn ước của hai đứa cháu cũng sớm đi vào quên lãng.

Hai ngày trước, ông nội anh tìm được cuốn album ảnh, mới bỗng nhiên nhớ đến ông bạn mình sắp đến 80 tuổi, nên ông gọi điện sang hỏi thăm, hai người hàn thuyên lại những năm tháng tuổi trẻ, lại nhớ đến hôn ước của hai đứa cháu tronng nhà.

Đúng lúc hai người đều độc thân, nên quyết định để bọn trẻ gặp mặt nhau một lần.

Lâm Cảnh vừa ra đến cửa mới được ông nội thông báo cho việc này, hơi không vui, nói: “Bây giờ vẫn còn có loại chuyện này ạ?”

Ông nội nói: “Tại sao lại không có? Trai chưa vợ gái chưa chồng, lại có sẵn hôn ước từ trước, ông thấy rất thích hợp.”

Lâm Cảnh khá phản cảm với loại phong kiến ép duyên này, anh lười tranh luận với ông nội, cầm lấy đồng hồ trên bàn trà, vừa đeo vừa nói: “Ngày sinh nhật ông nội Lục cháu sẽ đi. Về chuyện hôn sự, cháu sẽ tự mình từ chối.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp