Một hòa thượng tuấn tú mặc tăng bào, mang theo một hộp cơm vượt qua cửa viện, Trí Viễn ném hộp cơm ở trước mặt Ngọc Bình quay đầu nhìn đống củi đã bổ.
“Ngọc Bình cô nương, tiến độ này của các ngươi quá chậm, cứ như vậy, sợ là cơm tối khó có tin tức.”
Ngọc Bình nén vẻ không hài lòng xuống, mở hộp cơm ra nhìn thoáng qua, tức giận không nhẹ.
Một chén súp hiếm khi thấy được có lá rau, cộng thêm hai cái bánh bao đã nguội lạnh.
“Củi chiều hôm qua đã đủ rồi, sao chỉ có ít đồ thế này, tiểu thư còn bệnh……”
Trí Viễn không kiên nhẫn ngắt lời: “Đây là phật môn, là nơi thanh tu, không là nơi ăn ngon mặc đẹp hưởng lạc, Ngọc Bình cô nương ở đây hơn bốn năm, sao còn trả treo như vậy.”
Thẩm Thư Ý thu hồi suy nghĩ, ánh mắt rơi vào trên người gã hòa thượng đang nói chuyện.
Hòa thượng tầm hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ánh mắt xinh đẹp mang theo vài phần nịnh bợ cùng dục vọng, nhưng hết lần này tới lần khác, hắn ta lại sinh ra với một tướng mạo đẹp.
Khuôn mặt hình cầu, lông mày xanh đôi mắt đẹp, mang theo vài phần vui vẻ, dù là mặc trang phục hòa thượng, cũng là thấy tuấn tú khó gặp.
Mắt Ngọc Bình đỏ lên, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiểu thư của chúng ta dù thế nào cũng là đích nữ quan Tam phẩm, ngươi làm như vậy, không sợ làm hỏng thanh danh Ngọc Phật Tự sao?”
Trí Viễn cười nhạo: “Vậy cũng phải xem các ngươi có thể trở về hay không nữa, Thẩm gia đưa các ngươi tới đây bốn năm, cũng không biết có còn nhớ vị tiểu thư này của các ngươi hay không.”
Ngọc Bình tức đến phát run, bất đồng muốn nói tiếp, tiếng của Thẩm Thư Ý từ trong phòng truyền đến: “Trí Viễn sư phụ nói không sai, phật môn là nơi thanh tu, Ngọc Bình, không được thất lễ.”
Nghe vậy, Trí Viễn đắc ý khóe môi cong lên, ánh mắt đảo qua gương mặt tinh xảo của Ngọc Bình, săn sóc nói: “Ngọc Bình cô nương, ta biết rõ các ngươi khó xử, trong phòng ta có chuẩn bị đồ ăn với thuốc cho các ngươi, nếu như ngươi cần, có thể đến phòng tìm ta.”
Dứt lời, Trí Viễn liếc nhìn Ngọc Bình thật sâu, rồi quay người rời khỏi.
Ngọc Bình tức giận khua nắm đấm trong tay, muốn khóc, nhưng lại sợ Thẩm Thư Ý khổ sở trong lòng, chỉ phải cứng rắn nén nước mắt lại.
Đến sáng sớm tiểu thư vẫn còn sốt cao không lùi, không có đồ ăn, càng không có thuốc……
Nhớ tới lời ám chỉ vừa rồi của Trí Viễn, cổ họng Ngọc Bình nghẹn lại, đáy mắt hiện lên vẻ giãy dụa.
“Ngọc Bình, tới đây.” Thẩm Thư Ý ấm giọng mở miệng, giọng nói thanh đạm mang theo vài phần tình cảm ấm áp.
Ngọc Bình khôi phục lại tinh thần, lau mắt một cái, mang theo hộp cơm vội vã chạy vào trong phòng: “Tiểu thư.”
Thẩm Thư Ý không thấy đồ trong hộp cơm, mà là cầm một miếng ngọc bội mai dương ra, đưa cho nàng ấy nói: “Đến phòng ăn đổi một vòng đồ ăn về, lại đổi chút ít thuốc hạ sốt về.”
Ngọc Bình nhìn ngọc bội trên tay Thẩm Thư Ý, sửng sốt vài giây, lắc mạnh đầu: “Đây là đồ phu nhân để lại cho người, không thể……”
Thẩm Thư Ý nhét ngọc bội vào trong tay nàng ấy, ấm giọng trấn an: “Cũng chỉ là đồ đạc mà thôi, nếu mẫu thân biết rõ đồ mà người để lại cho ta giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn, còn cao hứng không thôi.”
Nước mắt Ngọc Bình thoáng cái rớt xuống, quỳ trên mặt đất nức nở nói: “Tiểu thư, thật xin lỗi! Đều là Ngọc Bình không tốt làm phiền người!”
Trí Viễn hòa thượng kia thoạt nhìn dáng vẻ tuấn tú, nhưng trên thực tế chính là hòa thượng giả, tham tài lại háo sắc.
Từ bốn năm trước, nàng ấy với tiểu thư mới đến Ngọc Phật Tự này, Trí Viễn lấy lòng nàng ấy rất nhiều lần, ban đầu nàng ấy còn tưởng rằng là người tốt.
Nhưng một lúc sau, nàng ấy lại phát hiện không đúng.
Mấy lần Trí Viễn động tay động chân với nàng ấy, nàng ấy không theo ý nguyện của hắn ta, hắn ta bèn làm khó dễ các nàng khắp nơi, hôm nay còn làm phiền tới tiểu thư.
Thẩm Thư Ý nâng nàng ấy dậy đến, trong mắt hiện lên chút đau xót: “Ngu xuẩn, Trí Viễn nhận tiền của Tần thị, cho nên mới âm thầm đối đãi với chúng ta như vậy, nếu ngươi làm như ý nguyện của hắn ta, hắn ta cũng chỉ qua cầu rút ván.”
Ngọc Bình sửng sốt vài giây: “Phu nhân……”