Thiên Nguyên năm thứ hai mươi tám, bên ngoài kinh thành, tại ngọc Phật Tự.
Trong phòng thanh tu đơn sơ Phật Tự cung cấp cho khách hành hương ở hậu viện, một thiếu nữ gầy yếu gương mặt xanh xao đang ngồi thiền.
Thiếu nữ mặc một bộ hơi cũ không mới mấy, búi tóc đơn giản bên trên chỉ có một cây trâm bạc, thoạt nhìn có hơi tiết kiệm.
Thiếu nữ này không phải người ngoài, mà chính là Thẩm Thư Ý đã trùng sinh quay trở về.
Thẩm Thư Ý chống khuỷu tay xanh xao lên trên bàn thấp, ngón tay đỡ má, ánh mắt rơi lên trên người Ngọc Bình đang chẻ củi trong sân, ánh mắt lại giống như không có tiêu cự.
Thiên Nguyên năm thứ hai mươi tám, nàng 14 tuổi, là năm thứ 5 bị mẹ kế Tần thị đưa đến Phật Tự thanh tu, cũng đã 1 năm quay về Thẩm gia.
Thẩm Thư Ý chỉ nghĩ không thông, một khi đã chết, vậy sao nàng lại trở lại mười mấy năm trước được.
Nhưng cũng mặc kệ thế nào, nếu như cuộc đời có thể lặp lại, nàng phải báo thù cho bản thân, báo thù thay cho những người vô tội bị mất mạng kia!
Vừa nghĩ tới bảy cái đầu đầy máu trên bảy cái khay kia, đôi mắt hạnh của Thẩm Thư Ý cũng trở nên đen tối tĩnh mịch.
Tiêu Đình Thiện, Lâu Ngọc Lan.
Sao các ngươi dám!
Một lúc sau, Thẩm Thư Ý khẽ thở ra, ý hận theo hơi thở đi ra.
Cái chết của nàng rất thê thảm, lúc hấp hối sắp chết, lại nghe có nha hoàn báo lại, nói là Tiêu Đình Thiện trọng thương, Chiêu Vương thượng vị……
Tuy Thẩm Thư Ý nghi ngờ đó có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng nàng lại cảm nhận được rất rõ ràng, ngay lúc đó Lâu Ngọc Lan cùng huynh muội Tiêu Minh Tấn đã thất thố.
Chẳng qua là, Chiêu Vương?
Thẩm Thư Ý cẩn thận tìm tòi trí nhớbvề Chiêu Vương.
Đại Càn dùng võ lập quốc, Chiêu Vương có thể chinh thiện chiến, giống như Tiêu Đình Thiện, đều là hoàng tử lưu lạc bên ngoài vào trận văn an chi loạn 16 năm trước.
Nhưng từ khi tìm được Chiêu Vương về, quanh năm hắn đều đeo một bộ mặt nạ màu bạc, không ai nhìn thấy hình dạng của hắn, cũng không ai biết rõ lai lịch của hắn, chẳng qua nghe đồn mặt Chiêu Vương có tổn hại, tính tình tàn nhẫn, người đã chết trong tay hắn vô số kể.
Cho nên, cuối cùng là Chiêu Vương thắng sao?
Thu hồi suy nghĩ, Thẩm Thư Ý chỉ cảm thấy, mặc kệ thế nào, thân thể gầy yếu trẻ tuổi này, đều bị nàng làm cho nhiệt huyết sôi trào.
Nàng cực kỳ thích cảm giác địch ở ngoài sáng ta ở trong tối này.
Thiên Nguyên năm thứ hai mươi tám, Tiêu Đình Thiện vẫn còn là một Thế tử phủ Quốc công bị xa lánh, Lâu Ngọc Lan còn không biết đang sống ở góc nào.
Nàng còn chưa trở về Thẩm phủ, Kim Châu cùng Ngọc Bình cũng chưa chết, mẹ kế Tần thị vẫn không kịp tính toán nàng.
Đương nhiên, cả nhà tổ mẫu vẫn là khoẻ mạnh, chưa bị diệt môn, vua Càn Nguyên chính trực tráng niên, chúng hoàng tử đấu tranh vẫn là chưa đi đến giai đoạn gay cấn……
Mà chính nàng, cũng không cần ngày ngày chịu đựng đau thấu xương kia nữa, trái tim càng không vì cứu Tiêu Đình Thiện mà bị bệnh không tiện nói ra nữa.
Hai chân của nàng vẫn còn, trẻ tuổi và khỏe mạnh.
Toàn bộ, đều khiến Thẩm Thư Ý vô cùng phấn khởi!
Lâu Ngọc Lan, Tiêu Đình Thiện, các ngươi cũng khỏe chứ?
Còn Tần Tuyết Dung nữa, ngươi sống thế nào rồi?
Thẩm Thư Ý cười khẽ một tiếng, lúc mở mắt ra lại, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia bắn ra ánh sáng rực rỡ, chỉ làm cho người ta cảm thấy như ánh đèn mới lên chiếu sáng rực rỡ.
*
Sau cơn mưa, không khí tươi mát hợp lòng người.
Ngọc Bình nhìn về phía Nhị tiểu thư ngồi ngẩn người ở phía trước cửa sổ, cười dịu dàng.
Từ lúc dính mưa bị bệnh hai ngày trước, tiểu thư đã giống như không còn giống với lúc trước.
Nhưng như vậy mới phải, tiểu thư thân thể vốn là hư nhược, thừa cơ hội này bảo dưỡng thân thể mới phải, nếu lại làm việc giống như trước, thân thể sớm muộn gì cũng sẽ để lại bệnh.
Lúc này, một tiếng bước chân vang lên.