Rất nhanh, lại là một tháng trôi qua. Thẩm Phiêu Tuyết đã có thể tự mình đặt chân xuống giường, mặc dù bước chân vẫn còn yếu ớt như hài tử vừa tập đi.
Thẩm Bất Nhiên lúc này đã nặng gần 15 cân ( khoảng 7 kg ). Thẩm Phiêu Tuyết ôm đều có chút gắng sức.
Hài tử càng lớn, liền càng ngày càng giống Thẩm Phiêu Tuyết. Việc này cũng khiến y cảm thấy an ủi hơn rất nhiều. Chí ít là bản thân cũng không có trắng sinh ra nó.
Thẩm Bất Nhiên giống như rất thích chơi đùa với tóc của Thẩm Phiêu Tuyết. Mỗi khi được y ôm, đôi mắt của nó liền sẽ nhìn chằm chằm y không chớp mắt, huơ tay múa chân, i i nha nha bập bẹ gì đó.
Đem thân thể mềm như kẹo bông ôm vào lòng, đáy lòng Thẩm Phiêu Tuyết liền mềm xuống. Hung hăng hôn lên trên chiếc má phúng phính của nó vài cái, quanh chóp mũi đều là mùi sữa.
"Ca ca, sao ngươi lại ngồi bên cửa sổ a. Mau đóng cửa lại đi." Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Thẩm Phiêu Tuyết ngồi bên cửa sổ. Thẩm Dao Dao ngay lập tức liền oán trách.
Nhìn về phía hắn, Thẩm Phiêu Tuyết liền nở một nụ cười nhợt nhạt. Dùng tay chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT