“Chị muốn nói cho em biết rõ về cái chết của ba mẹ và cũng như tâm nguyện của chị”
“Tâm nguyện, chị nói gì mà ghê thế”
“Ừm,… thật ra cha mẹ xảy ra tai nạn giao thông không phải là chuyện ngẫu nhiên”
“Chuyện này em cũng đã đoán ra được từ lâu, việc chị thân thể kia của chị bị thương nặng và cả thân xác của chị đột nhiên không còn hơi thở nữa cũng là do cô chú làm”
Thật ra thì việc tại sao cô linh hồn của cô lại phải trú nhờ cơ thể trẻ con này cô đã có nói qua cho Nghiêng Thành nghe nhưng cũng lắp liếm chứ không nói cặn kẽ lắm. Còn chuyện của ba mẹ và việc nó bị đuổi ra khỏi nhà chắc cũng từ đó mà nó đoán được.
Thằng bé này tuy bình thường lơ ngơ nhưng bên trong lại thấu hiểu mọi việc, ngay cả tâm tư của nó cũng rất kí kẽ.
“Chị không muốn em trả thù”
“Tại sao chứ”
“Bọn họ có thế lực, lại độc ác và mưu mô còn em hiện tại thân cô thế cô thì sao đấu lại họ chứ. Điều quan trọng là chị muốn em được sống, trưởng thành và có một cuộc đời tươi đẹp như những người khác. Chị không muốn bàn tay em phải dính máu”
“Em biết là chị nghĩ cho em nhưng mà chị nghĩ bọn họ sẽ tha cho em sao. Trong mắt đám người đó giờ em là cái gai nhọn, có lẽ hôm nay bọn họ chưa hành động nhưng ngày mai thì như thế nào.”
“Chị biết điều em nói nên hôm nay chị mới gọi cho em. Chuyện trả thù em đừng nghĩ đến nữa, mọi việc cứ để cho chị lo. Món nợ máu này một mình chị gánh là được rồi”
“Chị nói cái gì thế, em không muốn”
Nghe tiếng nói của Nghiêng Thành mà đôi mắt cô dần cay xòe, giọng nói cũng trở nên mềm yếu đứt quãng:
“Một mình chị lún vào vòng xoáy trả thù này là được rồi, hơn nữa đời này ước mơ lớn nhất của chị là em được lớn lên trong bình an mạng khỏe rồi sao này cưới vợ sinh con”
“Em không muốn, em là con trai nên gánh nặng gia đình cứ để em trả”
“Chị không cần em trả”
“Trên đời này em chỉ còn mỗi một người thân ruột thịt là chị thôi, em trưởng thành rồi, em có thể trở thành một đấn nam nhi để bảo vệ chị và gánh vách chuyện gia đình”
Nói xong thì thằng bé cúp điện thoại cứ như không muốn nghe cô khuyên nó từ bỏ chuyện trả thù. Thằng bé này sao nó cứng đầu như vậy chứ.
Ngày hôm sao khi chiếc xe vừa dừng trước cổng trường thì cô bước xuống và nói với anh là không cần phải đưa mình vào lớp.
Chiếc xe của Lâm Doãn Mặc vừa rời đi thì Hữu Kỳ chạy xe đạp đến, Nghiêng Dương nhanh chóng phóng lên rồi hai người rời khỏi trường học.
Dường như con đường này rất quen thuộc với Hữu Kỳ, anh vừa chạy được không lâu thì thấy được một cửa tiệm quần áo và Nghiêng Thành đã đứng đợi sẵn.
Hai người được dẫn vào một căn phòng kín, nơi đây thường được dùng để tổ chức các cuộc hợp với nhân viên.
Ba người ở đó nói chuyện được một lúc rồi cùng ra ngoài tản bộ và vào một tiệm nước bên lề ngồi. Hôm nay Nghiêng Thành đối xử và nói chuyện với cô như không có chuyện gì xảy ra. Điều này có nghĩ là nó chẳng để tai đến cuộc gọi ngày hôm qua.
Ăn uống trò truyện và đi chơi hết một ngày rồi thì cô và anh phải quay lại trường học, trên đường đi cô lên tiếng:
“Hữu Kỳ này”
“Chuyện gì thế”
“Anh có cách nào khiến cho một người này ghét cay ghét đắng người kia à không là cả dòng họ của người kia không”
“Cô hỏi để làm gì”
Tất nhiên là để khiến cho Bùi Thương ghét cả nhà họ Chu rồi chôn luôn bọn họ rồi. Mặc dù rất muốn nói lời như vậy chỉ nên để trong lòng mà thôi.
“Tôi chỉ hỏi chơi mà thôi”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT