"Các người thả tôi ra, tôi không hề bị điên."

Lúc này một người đàn ông đứng phía bên ngoài nhìn vào người con gái đang ở trong căn phòng, hai tay cô nắm chặt song sắt, hai đôi mắt đỏ ao nhìn hai con người phía bên ngoài kia bằng đôi mắt tràn đầy thù hận cứ như cô mà thoát khỏi nơi này thì sẽ giết họ ngay lập tức.

Người phụ nữ nhìn thấy cháu mình trong tình cảnh thê thảm như thế này gương mặt có chút buồn nhưng chỉ thoáng qua rồi quay lại trạng thái bình thường.

"Cháu cứ ngoan ngoãn ở trong này, mọi chuyện ở ngoài kia cứ để cô chú lo là được"

Nhìn bóng lưng quay đi của hai con người kia mà Chu Nghiêng Dương dường như phát điên, cô đập phá tất cả những gì có trong căn phòng rồi cười điên dại.

Một ngày nào đó cô sẽ khiến cho những con người kia phải trả giá gấp mười lần. Anh em ruột thì sao chứ, chẳng phải cuối cùng cũng vì đồng tiền mà hãm hại nhau hay sao?

Không được, bằng mọi cách cô phải thoát khỏi nơi đây, chỉ khi rời khỏi nơi quái quỷ này thì cô mới có thể trả thù được, phải cô nhất định phải trả thù.

Mấy ngày sau, ngày nào cũng thế cô không đòi thả ra, không kêu la cũng không đòi ra ngoài nữa mà suốt ngày chỉ ngồi một chổ trên cái giường ngủ trong khá tồi tàn.

Một ngày ba cử lại có người vào trong phòng rồi dùng roi quất vào người, hết dùng roi lại đến dùng chân đạp vào người, dùng tay tán vào mặt.

Bọn họ cứ bắt ép cô kí giấy chuyển nhượng, cô không chịu họ lại đánh nhưng họ chẳng đánh đến chết. Cứ đánh cho đến khi hấp hối thì họ lại bỏ một hai ngày đến khi vết thương đỡ rồi lại đánh tiếp, ép cô kí giấy tiếp.

Cơm thì một ngày chỉ một chén cơm nhạt, cô cảm thấy đến ăn cơm cũng đau đớn vô cùng bởi họ đánh đến nổi hai bên má cô đã sưng hết lên cả.

Hiện tại đám người kia họ còn để cô sống vì trước kia cha mẹ cô đã lường trước được chuyện một ngày nào đó họ cũng sẽ mất nên đã sớm làm một bản di chúc, nếu hai người họ có không mai qua đời thì tất cả tài sản họ đứng tên đều sẽ chuyển sang cho cô và em trai khi đã đủ 18 tuổi.

Nhưng em trai thì tuổi còn quá nhỏ còn cô thì đã đủ mười tám tuổi từ tháng trước, hiện tại về mặt pháp lý thì cô chính là người thừa kế hợp pháp tất cả tài sản mà ba mẹ cô để lại.

Nếu cô không tìm cách thoát ra khỏi nơi này thì chuyện bản thân mình chết chỉ là sớm muộn mà thôi.

Ngày hôm sau cô canh đến gần giờ người đưa cơm đến thì quơ tay đập vỡ ly nước thủy tinh rồi lấy nó cứa vào cổ tay mình. Trong quá trình cưa cô cố gắng không cắt phải mạch máu.

Dòng máu đỏ tươi tuôn trào cũng là lúc Nghiêng Dương cảm thấy đau đớn nhưng cô phải cố gắng, cả cơ thể dần mất sức rồi đủ gục xuống sàn nhà.

Người đưa cơm đến thấy cảnh này thì vội kêu mọi người cùng nhau đưa cô đến một bệnh viện gần nhất. Đến khi tỉnh dậy thì bầu trời đã tối.

Chu Nghiêng Dương đoán giờ này ở phía ngoài kia có vài người đang canh cửa cho mình. Không đi được bằng cách quang minh chính đại thì đành đi lén lúc.

Do hiện giờ cô còn giá trị đối với bọn họ nên miễn cưỡng được nằm ở một căn phòng vip có đầy đủ nội thất như giường rộng, tủ quần áo và cả ban công.

Sau khi đánh giá xong nơi này thì cô rút kim truyền nước rồi tắt các thiết bị đen, che camera lại rồi rút tắm ga giường đi đến ban công.

Nhìn xuống dưới cô đoán hiện tại mình đang ở khoảng tầng 20, các tầng bên dưới không dành cho vip nên chỉ là cửa sổ và ở trên mỗi cửa sổ người ta sẽ xây thêm một cái bật ra bên ngoài.

Ngoài ra thì phía bên ngoài hành lang người ta cũng xây ra thêm một chút xi măng ở phía bên ngoài. Người ta xây nó bằng một đích gì thì cô không biết nhưng cô chắc chắn nó sẽ giúp cô đánh lừa bọn người kia và rời khỏi đây.

Rút tấm ga giường rồi cô dùng lực kéo cho nó dài nhất có thể rồi buộc vào lang can và thả xuống. Xong xuôi công việc thì cô chuôi vào chổ tối nhất của gầm giường rồi an yên ở trong đó



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play