Ta dựa theo kế hoạch, giả bệnh mãi không khỏi.
Mẫu thân vẫn mời đại phu chữa bệnh cho ta.
Ta giả vờ mãi cũng thành quen.
Cho dù là ai tới khám bệnh, chỉ bảo nha hoàn nâng cổ tay ta ra khỏi mành. Còn ta sẽ nằm như chết bên trong, chẳng thèm chớp mắt cái nào.
Sau đó lại nghe tiếng thở dài đầy nghi ngờ của đại phu, vò đầu bứt tai, hoặc là gán đại cho ta một loại bệnh nghiêm trọng, hoặc thừa nhận luôn năng lực của hắn còn kém.
Lại có thêm một người đến nữa, ta vẫn theo lối cũ.
Thế nhưng đại phu lần này lại khác mấy kẻ kia.
"Nhiều người trong phòng sẽ ảnh hưởng đến ta chẩn bệnh, phu nhân có thể để các nha hoàn ra ngoài đợi một lúc được không?"
Hắn nói như vậy.
Chậc! Cái tên lang băm này còn muốn lừa bịp à? Chờ mọi người đi hết hắn sẽ ở trong phòng ta muốn chẩn sao thì chẩn chăng?
Thế mà mẫu thân lại nghe lời hắn, bà mang hết người ra ngoài luôn.
Ta muốn xem thử hắn sẽ làm gì.
"Cô nương không có bệnh, vì cớ gì lại giả vờ?"
Hắn khẳng định một cách chắc nịch.
Nói thật, lúc ấy ta chẳng biết phải phản ứng thế nào.
Nhưng nghĩ đến việc hắn đuổi mọi người ra ngoài, có lẽ tên này cũng không muốn ảnh hưởng đến kế hoạch của ta.
Ta vén mành lên, nhìn hắn nói: "Nếu ngươi giúp ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Vị Đại phu này trông còn rất trẻ.
Ôn nhuận như ngọc.
Dường như ta đã gặp hắn ở đâu đó rồi thì phải.
Hắn mỉm cười: "Nàng muốn ta giúp thế nào?"
"Ngươi nói với mẫu thân căn bệnh này có thể chữa. Nhưng mà phải năm ba tháng mới hết được."
Chứ cứ giả vờ thế này, ta sợ mình sẽ bệnh thật vì đói.
Tên này rất phù hợp để giúp ta che giấu.
Hắn cũng chẳng hỏi gì, vô cùng phối hợp nói lại cho mẫu thân ta.
Thật là khôn ngoan.
Ta thấy hai mắt mẫu thân đẫm lệ cảm ơn hắn, còn khen rằng không hổ là thiên tài của Khâu gia.
Khâu gia?!
Khâu gia của Thái Y viện.
Ta biết hắn là ai rồi.
Trưởng tử của Khâu Viện lệnh Thái y viện - Khâu Hằng Chi.
Nghe nói hắn là kẻ có thiên phú về y thuật nhất Khâu gia, nhưng sau khi nhược quán*(20 tuổi) lại không vào Thái y viện nhậm chức.
Chí hướng của hắn là làm một tán y, hành tẩu năm hồ bốn bể, nghiên cứu tất cả các chứng bệnh lạ, dùng hết khả năng cứu chữa cho những người nghèo khổ.
Nhiều năm sau, y thuật cao siêu cùng với tấm lòng nhân ái của hắn sẽ càng được nhiều người biết đến hơn. Hắn sẽ được người dân tôn sùng gọi là Y Thánh.
Cuối cùng ta cũng biết tại sao trông hắn ta có hơi quen quen.
Kiếp trước, vào lúc không muốn sống nhất, ta đã gặp hắn.
Khi ấy, vì muốn bày tỏ sự coi trọng đối với Hoàng Hậu, Dung Dục đã hạ lệnh tìm kiếm những vị thần y nơi dân gian nhập cung chữa bệnh cho ta, dù các vị Thái y đã nói rằng ta chỉ sống được vài ngày.
Trong đó có Khâu Hằng Chi.
Nhưng thời điểm ta gặp hắn, đã là Khâu Hằng Chi ở tuổi trung niên.
Cho nên ban nãy ta mới không nhận ra ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT