Thời gian gấp gáp, ta ngã bệnh ngay lập tức.

Qua ngày thứ hai, ta còn bỏ bữa, khắp người uể oải.

Những triệu chứng nghiêm trọng lần lượt kéo đến như vừa ăn xong sẽ nôn, vừa ngồi dậy sẽ chóng mặt, cả ngày ta chỉ có thể nằm trên giường.

Để không lộ ra sơ hở, ta phải gắng sức qua cơn đói, mỗi ngày chỉ ăn cháo loãng để cầm cự.

Nửa đêm, nước chua trong miệng như muốn thiêu đốt cả người ta.

Nhưng ta phải chịu đựng.

Vì sự tự do, cố lên.

Mẫu thân mời rất nhiều đại phu đến khám bệnh cho ta.

Dù là ai khám, ta cũng giả thành một kẻ ốm yếu.

Mấy đại phu ấy chẳng dám đoán mò là ta giả vờ, chỉ đành nói đại một tên bệnh, dặn dò phải điều dưỡng cho tốt.

Mỗi người đều nói khác nhau.

Ngày ngày trôi qua, bệnh của ta đã biến thành căn bệnh nan y.

Cho dù là vậy, ta cũng chẳng dám thở phào.

Sau khi ta "bị bệnh", mẫu thân ra lệnh canh gác càng chặt chẽ hơn, hạ nhân không được truyền bất cứ tin tức nào ra ngoài.

Mấy vị đại phu đã khám bệnh cho ta cũng không được nói người bệnh là ai.

Ta biết rằng bà vẫn còn đặt hy vọng vào ta, trông mong ta có thể khoẻ lên trước buổi tiệc thưởng xuân, hồi phục lại như trước kia.

Trong lòng bà, bà không muốn ta vuột mất cọc hôn nhân đầy triển vọng này.

Ta rất cảm động.

Nhưng mà nương ơi, con không muốn bước vào chốn thâm cung phải cẩn thận giữ kẽ suốt một đời ấy nữa đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play