Phong Sính mở miệng lần nữa nhưng không tài nào nói được.
“Không gì.”
Đường Y ăn xong, cô uống một ngụm nước. Do dự một hồi mới dám hỏi:
“Chuyện của ông ngoại, chú điều tra tới đâu rồi?”
Phong Sính lắc đầu.
Đường Y mang chiếc điện thoại của Phong Triển ra đặt lên bàn:
“Tôi tìm thấy số đã gọi cho ông ngoại vào hôm đó. Lúc tôi gọi lại không nghe có ai bắt máy. Hơn nữa, trong lịch sử giao dịch ngân hàng của ông. Tôi thấy hôm đó ông chuyển một số tiền rất lớn cho một người. Người này tôi cũng biết!”
“Đó là ai?”
“Là ông chủ của một sòng bài.”
“Ba tôi thì có liên quan gì đến sòng bài cơ chứ?”
Đường Y lắc đầu. Hơn ai hết cô nôn nóng muốn tìm ra kẻ đứng sau thật sự.
“Tôi biết chỗ đó. Chúng ta đi thôi!”
Đường Y mang balo của mình đi. Lúc cô đi lướt qua đã bị Phong Sính nắm kéo lại:
“Muốn làm gì?”
“Chúng ta đến đó hỏi thử.”
“Đường Y, về trước đi. Tôi có thể lo được!”
Đường Y cúi người 90 độ trước anh:
“Phong Sính, xin chú cho tôi cùng tra rõ. Nếu không biết sự thật, tôi thật sự không yên."
Trong ánh mắt của Đường Y, Phong Sính biết nếu không có anh, Đường Y cũng sẽ cố chấp tự mình điều tra. Như vậy càng nguy hiểm hơn.
Anh miễn cưỡng:
“Thôi được rồi. Đến đó tôi sẽ tự vào bên trong.”
Đường Y gật đầu chấp nhận.
…
Tiếng thắng xe của chiếc Ferrari màu xám làm kinh hãi người đi đường. Cửa vừa mở đã có nhân viên ra chào đón.
“Mời ngài vào trong.”
Lúc này, Đường Y ở trên xe căng thẳng. Cô sợ Phong Sính gặp chuyện nên mặc áo khoác vào trong cùng anh ấy.
Đường Y chỉ đi ở phía sau. Hai người bọn họ chính là lần đầu tiên bước vào.
Sòng bài này rất rộng, tứ phía đều là người. Từng tiếng reo hò. Phía trên sân khấu có vũ công nữ nhảy. Vũ điệu vô cùng nóng bỏng khiến Đường Y đỏ mặt.
Dù đông người nhưng Phong Sính vừa đi vào đã có một ông chú đến gần. Trên tay ca63m33 một điếu xì gà lớn.
“Cháu là Phong Sính?”
“Ông là?”
“Chú là bạn của ba cháu.”
“Bạn?”
Người đàn ông gật đầu. Sau đó nhìn về phía Đường Y vẫy cô đến.
“Cô bé này chắc là cháu ngoại của chú Triển? Mau lại đây!”
Phong Sính nhìn ra phía sau nghiến răng:
“Chẳng phải đã bảo ngồi yên ở trong xe sao?”
“Haha. Đừng sợ. Ta làm ăn chân chính. Hai đứa mau vào đây!”
Phong Sính đi thẳng lưng, chỉ có Đường Y thấy sợ mà cúi người. Thấy biểu hiện của cô, Phong Sính vươn tay nắm lấy tay cô kéo lại đi gần mình:
“Sợ mà còn cố chấp!”
“Chú có thôi mắng tôi hay không?”
Người đàn ông đi trước mời hai người vào trong phòng làm việc của ông ta. Rót cho hai người hai chén trà.
“Đường Y, mới đó mà con lớn như vậy sao?”
Đường Y khó hiểu. Ông chú lại cười.
“Năm đó Phong Triển đến đây xin ta bày trò bắt cậu con ký giấy đồng ý nhận nuôi con.”
Cô gật đầu:
“Quả thật là có chuyện này. Ông ngoại hay nhắc tên chú. Chú là chú Toàn?”
“Đúng vậy. Ta là Huy Toàn. Đám tang của chú ấy ta không đi được. Hôm nào ta sẽ đến gặp chú ấy để thắp nhang.”
Phong Sính nôn nóng:
“Có phải ba tôi mắc nợ chú?”
Huy Toàn cười lớn: “Haha. Ba cậu làm sao có thể mắc nợ tôi được cơ chứ?”
“Vậy tại sao ông ấy lại chuyển tiền cho ông?”
Huy Toàn ngồi tựa lưng lên sofa bằng gỗ quý. Ông nâng chén trà lên uống, trầm tư một lúc.
“Chú Triển không nói cho các con biết sao?”
Câu hỏi này càng làm tăng tính tò mò của hai người bọn họ.
Đường Y không tin ông ngoại nợ tiền cờ bạc. Với cơ ngơi của ông chú trước mắt, Đường Y càng tin chắc, ông chú không đi mượn tiền ông ngoại. Vậy thì là chuyện gì?
“Trước khi ông ngoại mất, tôi thấy ông ngoại có giao dịch lớn. Người ông ngoại chuyển tiền là chú. Rốt cuộc chú đã làm gì ông ngoại?”
Sắc mặt người đàn ông trở nên u ám. Ông ta đập bàn khiến cô giật mình. Phong Sính phản xa nhanh đứng dậy che cho Đường Y.
Hai người bọn họ vô cùng căng thẳng. Phong Sính còn nói nhỏ với cô:
“Một chút nếu có xảy ra chuyện gì, lo mà chạy trước.”
“Còn chú?”
“Đừng lo!”
Ông Huy Toàn nghe đoạn hội thoại trên mà bật cười.
“Haha. Ta chỉ đùa một chút đã sợ vậy rồi còn bảo đi điều tra."
“…”
“Cái này ta phải xin lỗi hai đứa. Ta đã hứa với ông Triển giữ kín chuyện này.”
Đường Y không cam tâm. Cô quỳ xuống:
“Xin chú! Cháu muốn làm rõ từng chuyện một. Tại sao ông ngoại lại chuyển tiền cho chú. Sau đó lại nhận một cuộc điện thoại lạ. Còn xuất hiện ở kho hàng đó. Còn bị treo lên. Rốt cuộc là tại sao?”
“Ta không thể nói. Cái này liên quan đến nhiều người.”
“Nếu chú không nói. Cháu sẽ quỳ ở đây!”
“Đừng cố chấp như vậy!”
Đường Y không trả lời mà con đưa tay kéo Phong Sính quỳ cùng.
“Con xin chú! Con cần một câu trả lời!”
"Tôi không nói là muốn tốt cho các người. Các người muốn quỳ cứ quỳ!”
Huy Toàn nói xong, lão đi ra ngoài. Đường Y vẫn cố chấp quỳ ở đó. Lúc đầu Phong Sính kéo tay cô đưng dậy nhưng trước sự kiên định của cô.
Anh đành quỳ cùng cô.
“Đường Y, tôi quỳ cùng cô.”
“Được!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT