Sáng cuối tuần cục cảnh sát thành phố Giang Châu thường đi làm từ tám rưỡi nhưng mà luôn có người thay phiên nhau trực 24/7 cả năm. Trời mới tờ mờ sáng Từ Lệ đã ra ngoài, lúc cô ấy tới cục cảnh sát thì màu đen trên bầu trời đã dần rút đi, những ánh mặt trời đầu tiên ló ra ở nơi chân trời.
Hôm nay gió khá lớn, gió lạnh như lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén quất thẳng vào mặt Từ Lệ, cô ấy túm chặt cái áo khoác dày nhưng vẫn run rẩy như trái tim đập rộn ràng suốt nửa buổi rồi mà vẫn chưa bình tĩnh lại của cô ấy vậy. Sau khi cô ấy vào cục cảnh sát rồi mới tốt hơn một chút, cô ấy bảo cô ấy muốn báo nguy.
Thấy thần sắc cô ấy hoảng hốt.
Một cảnh sát trực đêm đi rót nước ấm cho Từ Lệ ngay lập tức rồi mới dò hỏi có chuyện gì vậy. Thấy tay cô ấy bị đông lạnh tới mức đỏ lên, cứng đờ thì còn tốt bụng điền đơn báo nguy cho cô ấy.
Từ Lệ vội vàng nói: “Là như này đồng chí cảnh sát ạ, đêm qua ba tôi có gọi một cuộc điện thoại báo nguy cho cục cảnh sát. Ba tôi thì có bệnh về tâm thần lâu năm rồi nên ban đầu tôi cứ nghĩ ông ấy báo nguy giả, sau đó tôi mới phát hiện…”
“Hơn nửa đêm rồi mà tôi vẫn không ngủ nổi nên mới nghe lén những cửa phòng đó, phát hiện ra rất nhiều âm thanh khả nghi.”
Từ Lệ nói từ đầu đến cuối một lần, đề tài bắt đầu từ “Hàng xóm của tôi” đều là một đám khả nghi. Dưới ánh đèn của cục cảnh sát cô ấy uống nước ấm trong tay như điên, sắc mặt hoảng hốt, nghĩ mà sợ. Cảnh sát nghe được thì nghẹn họng nhìn trân trối, còn đánh giá Từ Lệ từ trên xuống dưới bằng ánh mắt nghi ngờ. Thưa cô, thực tế hiện tại tôi cũng nghi ngờ cô đang báo nguy giả!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT