Năm đó chủ nhiệm Phùng là bác sĩ chủ trị ở bệnh viện tâm thần Hoa Đông, giờ đã lên chức chủ nhiệm, là người sở hữu quyền uy ở lĩnh vực này. Ông đã từng chữa trị cho ba cô ấy, cũng cực kỳ coi trọng bệnh tình của ông ấy, đồng thời có sự tin tưởng rất lớn với việc có thể chữa trị khỏi hẳn cho ông ấy, cũng đã từng cho rất nhiều phương án trị liệu. Còn an ủi vô ấy rằng nếu tích cực phối hợp trị liệu thì hoàn toàn có tỷ lệ hồi phục rất lớn.
Cô ấy nghe vậy thì phấn chấn, nhưng lúc nhìn thấy phí trị liệu thì lại mặt cắt không còn giọt máu.
Cô ấy không kham nổi!
Có lẽ tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì chẳng làm gì được. Nghĩ vậy cô ấy dù đau trong lòng nhưng cũng chỉ có thể cho ba xuất viện, cho ba phương án trị liệu bảo thủ và đơn giản nhất - dùng thuốc.
Lúc này cô ấy liên hệ chủ nhiệm Phùng, chủ nhiệm Phùng vẫn vướng bận người bệnh của mình nên vẫn kiên nhẫn trả lời cô ấy: “Nếu ba cô vẫn uống thuốc đều thì theo lý thuyết cảm xúc của ông ấy phải ổn định lắm rồi mới đúng. Nếu không gặp phải cái gì thì bình thường sẽ không bị kích thích như vậy.”
Nói cách khác, nếu không có người kích thích ông ấy thì cảm xúc của ông ấy sẽ rất ổn định, ít nhất là không phát bệnh điên cuồng như này.
Cô gái vô cùng mờ mịt: “Cháu cũng không biết ông ấy bị làm sao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play