Nhờ Biết Phá Án, Tôi Trở Thành Quốc Bảo Của Thế Giới

Quyển 1: Cao chạy xa bay - Chương 3: Cục cảnh sát thành phố Giang Châu nhận được một vụ báo án (3)


1 tháng

trướctiếp

Blogger chuyên về chiêm tinh học kích động nói: “Đây là lần các ngôi sao giao nhau hiếm gặp nhất, mọi người mau ước nguyện đi, chắc chắn sẽ thành sự thật đấy!”

Vô số người chắp hai tay lại, thành tâm nói ra ước nguyện của mình.

Lúc đó Giang Tuyết Luật đang ở nhà, điện thoại trên bàn đang reo inh ỏi, chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi mà số tin nhắn trong nhóm chat của lớp đã lên đến hàng trăm, tất cả đều liên quan đến ngôi sao và ước nguyện. Bạn bè trong lớp cũng rất kích động.

Không phải ước mình trở nên đẹp hơn, cao hơn thì cũng là nhanh chóng phát tài, còn có người tuyên bố rằng phải thi vào đại học Thanh - Bắc nữa.

Giang Tuyết Luật lại không kích động ước nguyện như họ, mấy hôm nay là ngày giỗ của bà Giang Mỹ Cầm, người thì đã mất nhưng nỗi nhớ của cậu thì vẫn không nguôi ngoai được nên không có tâm trạng làm những việc đó.

Bên cạnh tay cậu chất đầy các loại bài tập, cuối cùng cũng chỉ biết lẳng lặng giải đề mà thôi.

Đợi khi giải hết đề thì cậu leo lên giường ngủ, thành tích xuất sắc của cậu có được nhờ việc cậu biết kỷ luật bản thân mình.

Nhưng ai ngờ chỉ trong vòng một đêm mà mọi thứ đều thay đổi hết.

Cậu bị những cơn ác mộng xâm chiếm.

Vốn dĩ cậu chỉ là một học sinh cấp ba bình thường.

Kể từ hôm đó, một người chưa từng biết mơ là gì như cậu lại bắt đầu thấy ác mộng, trong giấc mơ máu tanh giăng kín khắp nơi, sự hoảng sợ và những hình ảnh chết chóc đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hằng ngày của cậu…

Lại một đêm trôi qua.

Căn phòng cách âm rất tốt, nó đã giúp căn phòng này tách biệt hoàn toàn với âm thanh ồn ào và cơn mưa rả rích bên ngoài cửa sổ của thành phố phồn hoa kia, chỉ có tiếng gió lùa vào từng cơn, như thế đang giúp người nằm trên giường thổi đi cơn phiền muộn trong mùa hè oi bức thế này.

Chàng trai nằm một mình trên giường, cắn chặt răng nhíu chặt mày, tay cũng nắm chặt lấy gối. Gương mặt dần trở nên trắng bệch, hai hàng tóc mai đổ đầy mồ hôi, rất rõ ràng cậu đang bị nhấn chìm trong chính cơn ác mộng của mình.

Đầu Giang Tuyết Luật đau như muốn nứt ra, cậu đã không thể đếm được đây là lần thứ bao nhiêu mình mơ thấy những cơn ác mộng như thế nữa.

Trước mặt cậu là một thi thể đang nằm đó, còn tay cậu thì đang cầm con dao.

Tay của Giang Tuyết Luật rất đẹp, làn da trắng nõn như tuyết nhẹ nhàng che đi những khớp xương gầy gò, ngón tay thon dài, tay cậu đã từng cầm qua đủ các loại viết, cũng đã cầm qua tay lái, biết đàn, biết chơi bóng rổ, tuổi trẻ của mọi chàng trai đều trải qua như vậy cả.

Nhưng kể từ khi bị bóng đêm vây lấy thì Giang Tuyết Luật cảm thấy tay mình không còn sạch sẽ nữa, cậu nhớ cậu đã từng chạm vào dao phẫu thuật, dao làm bếp, rìu, búa, gậy… Thậm chí còn có một hòn đá đang loang lổ vết máu nữa.

Một người thiếu năng lực tưởng tượng sẽ mãi mãi không biết một khi hung thủ nảy sinh ý muốn giết người thì cho dù là bất kỳ món đồ nào nhìn thấy được đều có thể trở thành công cụ giết người. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Mặt Giang Tuyết Luật trắng bệch, ngồi yên đó không động đậy.

Trong giấc mơ cậu chỉ là một con rối đứng bên cạnh nhìn mà thôi.

Một cánh tay thon dài, sạch sẽ khác vươn ra từ phía sau cậu, trông thì như sắp ôm lấy cậu, cứ như cả hai rất thân thiết nhưng trên thực tế bàn tay ấy lại xuyên qua người cậu, ngẩng đầu lên bước thẳng về phía trước.

Chủ nhân cầm con dao thật sự đã thể hiện một màn giết người vừa dứt khoát vừa sạch sẽ ngay trong giấc mơ cậu, nét mặt hoảng sợ, tuyệt vọng, nước mắt rơi không ngừng của nạn nhân trước khi chết đã khắc sâu vào trong đầu của Giang Tuyết Luật.

Miếng băng dán đã ngăn tiếng kêu thảm thiết của đối phương lại.

“Em kêu thì cũng vô ích, sẽ không ai nghi ngờ anh đâu.” Người đàn ông đó dùng giọng điệu rất thâm tình, rất quyến luyến để nói, cứ như hai người họ là một cặp tình nhân vậy. Đôi bàn tay của người đàn ông kia không hề ngừng lại, gã cầm ống nước lên rửa sạch hết mọi vết tích. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

“Trừ khi có người nhìn thấy —— Nhưng bây giờ không có ai cả, cảnh sát cũng không có chứng cứ…”

Tôi nhìn thấy!

Khi cảnh tượng máu me ấy xuất hiện trước mặt cậu thì dường như mọi lý trí của cậu đã hoàn toàn tan biến hết, cho dù cậu biết đây chỉ là giấc mơ nhưng vẫn không kiềm được sự kích động nói với đối phương.

Tiếng đồng hồ báo thức của điện thoại vang lên, Giang Tuyết Luật giật mình tỉnh giấc, cậu ngồi bật dậy khỏi giường như một con cá vừa bị đập chết, suýt chút nữa là ngã lăn xuống sàn.

Trong giấc mơ ấy cậu hoàn toàn không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, mãi cho đến khi tiếng báo thức vang lên.

Đầu cậu đổ đầy mồ hôi, bộ đồ còn khô ráo trước khi ngủ nhưng chỉ sau một đêm đã thấm đẫm mồ hôi, tay chân không còn sức lực, trong dầu chỉ còn nhớ đến cảnh tượng máu me ấy, cho dù có cố thế nào cũng không thể quên được.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp