“Tôi thấy một cô gái mặc đồ đỏ bị bắt đi, nếu còn không đi cứu cô ấy thì cô ấy sẽ chôn thây nơi đồng không mông quạnh mất…”
“Tôi thấy trong một khách sạn nước ngoài có người đang xả súng, thi thể bê bết máu nằm la liệt khắp nơi, còn có tiếng kêu la thảm thiết của khách hàng nữa…”
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy rất vô lý.
Do là đồng nghiệp nhiều năm, chỉ cần nhìn nhau, không cần lên tiếng cũng đủ hiểu ý nhau, bốn con mắt cùng hiện lên một suy nghĩ: Sau khi thành phố Giang Châu siết chặt kỷ luật cuộc thi đại học thì lại ép thêm một người nổi điên nữa rồi sao?
Rất rõ ràng, những lời như thế người bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng ra, cũng sẽ không tin nó, đôi môi mỏng của Giang Tuyết Luật mím chặt lại: “Cảnh sát, tôi không hề nói dốc, tôi đã nhìn thấy thật mà, tôi đã thấy cái chết và nguy cơ đang rình rập, tôi còn thấy được cảnh “họ” ra tay nữa ——"
Cậu thấy một chiếc xe chở hàng dừng lại bên đường, một đứa nhỏ đang đắp tuyết có lòng tốt nên chỉ đường cho tài xế ấy, nhưng ngay sau đó đứa nhỏ đã mất tích, cuối cùng bị đúc thành một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp trưng bày ở một nơi xa xăm, và thế là một mạng sống đã ra đi nhẹ nhàng, đơn giản thế đấy.
Cũng như ngay vào lúc này.
Cậu nhìn thấy có người đang nhếch miệng nở nụ cười chết chóc, điên cuồng, gương mặt thì méo mó, gã đung đưa con dao lên chém về phía con mồi. Đây là một tên sát thủ liên hoàn, khiến vô số gia đình ở phía bắc thành phố phải tan tành xẻ nghé, người nhà của nạn nhân vây quanh thi thể khóc rống lên đau đớn, những lẵng hoa trắng trải đầy cả thành phố.
Nhưng đã hai mươi năm trôi qua mà hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn có gia đình riêng của mình.
Còn đây là quá khứ.
Cậu nhìn thấy một tòa nhà cao tầng hoa lệ sụp đổ, ánh lửa ngập tràn muôn nơi, cả một con phố thương mại đều hóa thành tro tàn, nhân gian trở thành địa ngục. Người đó nói rằng: “Tôi không châm lửa gây nổ, tôi chỉ đang bắt tay vào tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại mà thôi.”
Gã chỉ muốn thêm chút gia vị cho cuộc sống tẻ nhạt, chán chường này, đưa thế giới thối nát, tồi tàn này đến một nơi tốt hơn. Đối phương nói xong thì hòa mình trong dòng người, cuối cùng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Còn đây là tương lai.
Cách đó không xa.
Giang Tuyết Luật thấy được rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa, trong đó có rất nhiều câu chuyện ngoằn ngoèo kỳ lạ, cũng có lòng người nham hiểm xảo trá, vì thế ác mộng của cậu kéo đến liên tục.
Nhưng có thể đây cũng là một loại siêu năng lực.
Kể từ hôm đó, có rất nhiều khía cạnh của thể giới và con người đều trở nên không bình thường nữa.
Người ta thì tâm linh tương thông với các nhà văn, nhà nghệ thuật vĩ đại từ hàng ngàn năm trước như Leonardo Da Vinci, họ gầy dựng danh tiếng bằng cách mở triển lãm tranh hoặc cố gắng học hành. Còn người trước mặt đây lại tâm linh tương thông với kẻ giết người, những chuyện cậu thấy đều là những chuyện bi thảm của trần gian.
Một cậu học sinh chưa trưởng thành lại vô tình có được năng lực thế này.
Vì thế Giang Tuyết Luật rất hoang mang.
Cậu như một người lạc lối rồi vô tình đi ngang qua một vực sâu nghe thấy có giọng nói khe khẽ của ác ma bên dưới, nhìn thấy được thảm cảnh của nhân gian. Cậu đứng giữa hoàn cảnh đó, không biết nên đi đâu về đâu, thậm chí còn không biết bản thân nên làm gì. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt. ( truyện trên app T Y T )
Lòng bàn tay chàng trai ấy đổ đầy mồ hôi —— Cậu đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ muốn tìm ra cho một mình đáp án nên cậu mới tự tìm đến nơi này.
Từ nay về sau, cho dù là vụ án giết người liên hoàn chưa được phá của phía Bắc trong thời tiết âm ba mươi độ của năm đó hay là vụ án gây chấn động cả thành phố sắp xảy ra.
Thì cậu cũng tình nguyện giúp nước nhà chỉ ra nơi hung thủ đang ẩn trốn, không sợ hãi gì cả!
Mọi người đều sững sờ, bàn tay đang ghi chép cũng phải dừng lại.
Máy sưởi trong phòng thẩm vấn phát ra tiếng kêu vù vù, nó đã là một chiếc máy cũ kỹ được sử dụng bảy tám năm rồi, bình thường kêu lớn đến mức khiến người khác thấy phiền phức.
Nhưng ngay vào lúc này đây cả căn phòng rơi vào bầu không khí im lặng tột độ đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy được, mọi người chỉ có thể nghe được tiếng ồn do chiếc máy ấy phát ra, nó như tâm trạng đang hỗn loạn của họ vậy, phải mất một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại.
Đứa nhỏ này có biết mình đang nói gì không vậy?
…
Ngược dòng thời gian.
Trở lại vài tháng trước, có một hôm bầu trời đột nhiên xuất hiện hiện tượng lạ, vô số chòm sao sáng rực lên, thay phiên nhau chuyển động, cảnh tượng tráng lệ này chưa từng xuất hiện trong lịch sử thiên văn, có không ít người tận mắt nhìn thấy nó. Sự bí ẩn đó cũng rất kỳ lạ, nó khiến người ta mê muội, thu hút người ta phải tìm hiểu về nó.