Pháp y bắt đầu bận bịu, người dân xung quanh cũng vì vậy mà có thể thấy được đó là một bé trai khoảng bảy tám tuổi không có huyết sắc, im lặng nằm trong bụi cỏ, trên người có vết hoen tử thi màu nhạt, khuỷu tay và bắp chân trắng nõn có vết thương tím xanh, bỗng chốc tiếng thở dốc nối tiếp nhau vang lên không ngừng.
“Chết người rồi quả nhiên chết người rồi, còn là một đứa bé nữa!”
Kết quả đầu tiên cũng nhanh chóng có được.
Pháp y đi qua nói phân tích khám nghiệm tử thi của anh ấy: “Trên cổ của đứa bé bị hại có vết bóp rất rõ, trên miệng còn sót lại băng keo, nguyên nhân tử vong có lẽ là do ngạt cơ học, xem độ lớn của vết bóp và dấu tay thì đó là của đàn ông trưởng thành, thời gian tử vong khoảng hai ba tiếng trước. Nạn nhân có động tác giãy giụa, nhưng kẽ móng tay đã bị xử lý nên không xác định được trong móng tay còn sót lại DNA không, phải đưa đứa bé về mới có thể tiến hành bước xét nghiệm.”
Họ còn đối chiếu bức ảnh ba mẹ có con bị mất tích cung cấp với đứa bé trước mắt, xác định là cùng một người.
Chỉ có một điều khá tàn nhẫn đó là trong bức ảnh ba mẹ cung cấp, đứa bé ấy tươi cười xán lạn, còn đứa bé nằm đây lại cứng đờ lạnh ngắt, không có hơi thở.
Tần Cư Liệt cúi đầu nhìn cổ tay, ở đó có đeo một chiếc đồng hồ, biểu cảm trên mặt anh vô cùng bình tĩnh, hai ba tiếng trước, khoảng thời gian đó đúng lúc là sau khi tan học.
Mà hai tiếng trước, ba mẹ đã đến cục cảnh sát báo án rồi.
Cũng chính là nói tốc độ của ba mẹ đã nhanh lắm rồi, phát hiện con mình không về đã quyết đoán đi báo cảnh sát ngay.
Tâm trạng của mọi người chợt hơi chùng xuống, khó chịu trong lòng.
So với những ba mẹ sơ suất bất cẩn hại đứa bé gặp nạn thì ba mẹ trong vụ án này đã báo án nhanh lắm rồi, mức độ quan tâm con cái đánh bại 99% ba mẹ cả nước, chỉ không ngờ tốc độ của hung thủ còn nhanh hơn họ.
Hơn nữa, rốt cuộc là ai lại đi ra tay với một đứa trẻ ngây thơ vô tội?
Đối mặt với thi thể trẻ em yên lặng như đang ngủ này, có không ít cảnh sát tại hiện trường lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
“Còn nữa đội trưởng Tần, bùn đất ở đây ẩm ướt bằng phẳng, tứ chi của người nạn nhân lại cong lại không được tự nhiên, đế giày cũng chẳng dính bùn đất nhiều, không hề có dấu vết đá đạp lung tung, sợi vải quần áo có vết xước, bắp chân cũng có vết ma sát, rất có thể là bị bỏ vào cốp xe hoặc vali. Cho nên có lẽ nơi này không phải hiện trường đầu tiên của vụ án mà là một nơi hung thủ chọn lựa kỹ càng để vứt xác.”
Tần Cư Liệt vốn đang ngồi xổm bên cạnh thi thể bé nhỏ, chân dài dưới chiếc quần cảnh sát màu tối thẳng tắp, thấp thoáng còn hằn lên đường cơ bắp, nghe được câu này anh bèn đứng dậy, cao hơn người bên cạnh nửa cái đầu càng lộ rõ là hạc giữa bầy gà.
Ở một hàm nghĩa nào đó, tên hung thủ này không hề ngốc, lựa chọn vứt xác cũng rất thông minh.
Bờ sông cách đường giao thông chính cũng xa, phạm vi bao quát của camera cũng quay không tới, lại ít dấu chân người, trông có vẻ là một lùm cây cỏ dại không nên ở lâu và chưa từng được khai thác.
Những người còn lại cũng có cùng suy nghĩ này.
Nhưng cũng có đôi chỗ nghi vấn xuất hiện, hung thủ lựa chọn nơi vứt xác rất sáng suốt, nhưng cách giấu xác lại không kín, nơi này cỏ cây um tùm, cái xác cũng không bị phá hoại.
Nếu muốn vứt xác mà không bị người ta phát hiện sớm, hoàn toàn có thể chọn đào hố chôn vào, phù sa ở đây ẩm ướt dễ đào, thậm chí phá hoại phần mặt của thi thể, hủy dung nhan không cho người ta biết nạn nhân là ai.
Trông thì cao minh, lại lọt ra vài sơ hở.
Điều này làm người ta cực kỳ khó hiểu, rốt cuộc là muốn cho người ta biết hay là không đây?
Nói về người đàn ông cao lớn ấy.
Đôi mắt sắc bén của Tần Cư Liệt nhìn vào nhóm người dân đang bu quanh, anh chú ý đến một người đàn ông, là chồng của người báo án: “Loại trừ người báo án và người nhà của cô ấy khỏi diện tình nghi chưa?”
“Loại rồi, người báo án đến đây dắt chó đi dạo, thuộc trường hợp tình cờ đi ngang.”
Nếu không phải trùng hợp đi ngang, có lẽ phải đến mai mới có thể phát hiện ra thi thể này, nếu trong lúc đó trùng hợp còn đổ một cơn mưa, rất nhiều chứng cứ sẽ trực tiếp bị cuốn đi mất.
Hơn nữa người báo án thấy thứ kỳ lạ trong bụi cỏ, còn chưa biết chắc là có phải hình dạng cơ thể người hay không, việc đầu tiên nghĩ đến là bỏ chạy, cả quá trình gọi báo cảnh sát cũng nói năng lộn xộn, báo xong còn động viên mọi người hãy can đảm lên. Tố chất tâm lý nhát cáy như vậy chắc cũng không phối hợp che giấu ông chồng giết người còn giả vờ làm nhân chứng nổi đâu nhỉ?
Tần Cư Liệt nhướng mày: “Vậy sao cô ấy chọn dắt chó đi dạo ở đây?”
Cảnh sát bé nhỏ thật thà nói: “Theo cô ấy nói, ở đây vắng vẻ, chẳng có mấy ai đi dạo nên có thể không xích dây.”
Thành phố có quy định dắt chó đi dạo phải xích dây, nếu không xích mà bị bắt thì sẽ phạt tiền. Không muốn mất tiền lại muốn dắt chó đi dạo, thì chỉ đành chạy thật xa để không ai trông thấy thôi. ( truyện trên app T Y T )
Lý do này rất có sức thuyết phục, mọi người chợt cạn lời.
“Vậy giờ chúng ta đã biết rồi, nói với cô ấy phải nộp bù tiền phạt hai trăm, pháp y mang thi thể về tiếp tục khám nghiệm, đừng bỏ qua bất kỳ manh mối nào.” Người đàn ông nói ra câu này với dung mạo anh tuấn, giọng điệu lại điềm nhiên lạnh lùng còn vô tình, ví dụ như có thể vô cảm bảo một người phụ nữ tình cờ bắt gặp án mạng chịu kinh hãi nộp bù tiền phạt.
Nói xong, người đàn ông quay người rời đi, trước khi đi hình như anh chú ý thấy gì đó.
Đôi mắt như hồ nước sâu nhìn lên cột điện xa hai cây số, lần nữa dặn dò: “Những người còn lại đi đến khu vực lân cận, điều tra toàn bộ bao gồm trường học của nạn nhân đến clip trích xuất từ camera trên đường đến nơi nạn nhân lưu trú.”
“Dặn người thân của nạn nhân đến nhận xác, tiện thể triển khai điều tra trường học của nạn nhân, gia đình ba mẹ, môi trường xã hội, xem có dính líu đến tranh chấp lợi ích hay tình cảm gì đó không, hoặc là đã đắc tội ai đó.” Theo lẽ thường, sẽ không có ai lại đi ra tay bệnh hoạn táng tận lương tâm với trẻ em như thế.
Rất nhiều án trẻ em bị hại hung thủ thật sự đằng sau đều là do bất mãn với ba mẹ, biết con cái là điểm yếu của họ nên bắt đứa con trút giận.
“Tối nay tăng ca!”
Người đàn ông sải bước đi thật nhanh, lúc gần đi còn quay đầu lại liếc nhìn một cái, bé trai được pháp y cẩn thận từng li từng tí cho vào túi đựng xác. Có lẽ là giác quan thứ sáu khi làm công việc điều tra hình sự lâu ngày mà có, hoặc có thể nói là trực giác nhạy bén, anh luôn cảm thấy vụ án này không đơn giản như thế... Nhưng rốt cuộc không đơn giản ở chỗ nào thì anh lại không thể nói.
Trời ạ, lại tăng ca, sống lưng mọi người thẳng tắp, mặt mày khổ sở hô to: “Vâng!”
Đội cảnh sát hình sự nhiều việc, án mạng vụ này nối tiếp vụ kia, kể từ khi bước vào cục cảnh sát thành phố là không có ngày nào ăn cơm và tan làm một cách bình thường được nữa.
Cũng may vụ án này đơn giản, chỉ cần điều tra một loạt camera, các mối quan hệ xã hội của người nhà nạn nhân thì chắc đã có thể bắt được hung thủ thật sự rồi, tăng ca chút trong ba ngày, không, trong hai ngày là có thể phá án.
Cảnh sát thực tập bị ép tăng ca vốn còn đang ngơ ra đó, ánh mắt căng thẳng, còn hơi ngu ngơ trông thấy, nghe đàn anh phân tích xong, bỗng chốc cũng tràn đầy tự tin, xắn tay áo vào việc.
Đây là vụ án đầu tiên họ được trải nghiệm trên đúng cương vị, độ khó không cao, còn có một nhóm đàn anh đàn chị tinh anh dẫn dắt, chắc sẽ phá được mà nhỉ?! Phải thể hiện hoàn mỹ, tuyệt vời!
Mới đầu thì đúng như những gì họ đoán, dù là khám xét thu thập chứng cứ, tìm kiếm mối quan hệ xã hội và cả điều tra clip trích xuất từ camera, lúc mới bắt đầu triển khai, công việc thuận lợi đến mức khó tin, sau đó — Manh mối nhanh chóng đứt đoạn ở đây.
Tựa như một chiếc xe muốn xông thẳng lên mây, nhưng giữa đường gặp phải dốc đứng cheo leo, tất cả dứt khoát dừng phắt lại.
Hơn nữa, thi thể trẻ em thứ hai cũng đã nhanh chóng xuất hiện, cùng một thủ pháp, cô bé chìm trong nước. Dung mạo đáng yêu xinh xắn như thiên sứ trong điện thoại của ba mẹ, gương mặt tươi cười, niềm vui ngập tràn đôi mắt đen láy giờ đây bị nước ngâm sưng phù, cổ chân thon gọn bị cỏ nước móc vào, cơ thể bé nhỏ trôi nổi theo dòng nước, điều đó đã cho đội cảnh sát hình sự một đả kích chí mạng.
Giờ đây họ mới nhận ra rằng, quả nhiên vụ án bờ sông không phải là một vụ án đơn giản mà là chương mở đầu mở màn cho vụ án giết người hàng loạt.