Bầu trời đêm nay khá thanh bình, một vầng trăng soi sáng, xung quanh lấp lánh mấy vì sao.

Gió miên man thổi tới, mang theo mùi hương hoa thoang thoảng, khiến đầu óc con người như được thanh tỉnh hẳn đi.

Thị trấn về đêm không sáng chói như ở thành phố lớn, chỉ lưa thưa những ngọn đèn đường màu vàng nhàn nhạt, hắt lên trên những thân cây đang nhẹ nhàng rung rinh trong gió.

Trước con ngõ nhỏ, người dân tụ tập thành một đám người chuyện trò rôm rả, đánh tan đi sự tĩnh lặng của đêm tối.

Hai người Trình Lạc Lạc chỉ lặng lẽ ngồi trong sân nhìn ra bên ngoài, không chọn hoà nhập vào đám đông, mà chỉ lặng lẽ quan sát.

Một lúc sau, Tinh Tinh bỗng nhiên hỏi: “Chị Lạc Lạc… tại sao chị lại một mình tới đây?”

Trình Lạc Lạc nghiêng người nhìn Tinh Tinh, mỉm cười hiền hoà: “Bởi vì chị muốn đi ngắm nhìn thế giới.”

“Thích thật. Không giống như Tinh Tinh, ba mẹ suốt ngày bảo em phải ở nhà trông homstay, chỉ một mình anh trai được đi chơi với bạn.” Giọng Tinh Tinh có chút buồn bã, có chút non nớp của trẻ con.

Dường như Trình Lạc Lạc có thể nhìn thấy hình bóng của chính mình trên người Tinh Tinh, chính là cảm giác bị kìm chân giam hãm, bị sự thiên vị của ba mẹ cắt đứt đi đôi cánh muốn bay, lâu dần khiến cô chỉ muốn thoả hiệp, tìm kiếm sự bình yên. Nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô mới hiểu được bình yên không phải là thoả hiệp, bình yên chính là sự tự do.

Xoa đầu Tinh Tinh một cái, Trình Lạc Lạc ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, chầm chậm nói: “Thế giới ngoài kia rất rộng lớn, cũng có rất nhiều điều thú vị, Tinh Tinh cần phải khám phá, tuyệt đối đừng bao giờ tự cầm tù bản thân ở một nơi nhỏ bé nào đó. Cuộc sống của em có thể không được suôn sẻ, có thể sẽ có lúc vấp ngã, nhưng thứ em tuyệt đối không được đánh mất là “chính mình và tự do”. Em phải là chính em, độc lập bước đi trên đôi chân mình, tới những nơi em muốn, khám phá những điều mới lạ, đừng bao giờ dừng lại, mệt thì nghỉ ngơi, lấy đủ sức thì lại tiếp tục bước.”

“Em tuyệt đối đừng bao giờ ỷ lại vào người khác, suy cho cùng, chỉ có dựa vào bản thân mới cho ta cảm giác an toàn và thoả mãn. Em hãy giống như tên em, giống như một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, dù đứng giữa hàng vạn ngôi sao khác, em vẫn toả sáng vì chính em.”

Tinh Tinh nghe rất chăm chú, mà Trình Lạc Lạc nói cũng rất hăng say.

Trong màn đêm tịch mịch, bóng dáng một lớn một nhỏ cứ ngồi sát cạnh nhau, chuyện trò không biết mỏi mệt.

Cuộc sống của Trình Lạc Lạc cứ bình lặng trôi qua như thế, thỉnh thoảng rảnh rỗi cô sẽ giúp đỡ người dân trồng rau, hái quả, tối đến lại ngồi cạnh Tinh Tinh chuyện trò.

Hè qua thu đến đông sang, thời tiết mùa đông ở nơi đây khá lạnh. Mới chỉ vào đầu mùa mà đã khiến người ta lạnh cóng, từng cơn gió bấc ù ù thổi qua, hàng cây hoa tím bên đường đã rụng cánh đầy đường, trong nhà bắt đầu đốt lò sưởi.

Suốt mấy tháng qua, Trình Lạc Lạc sống tách biệt hoàn toàn với thành phố, không hề liên lạc với bất kì ai, cũng chẳng có người nào tìm thấy tung tích của cô cả.

Cô cảm thấy cuộc sống như này khá tốt, không bị ba mẹ làm phiền, càng không có những tháng ngày bị đày đoạ ở Thẩm gia. Cô dần dần lãng quên đi những chuyện đau lòng lúc trước, học cách thích nghi cuộc sống một mình.

Cho tới khi, Phó Ngôn Châu đột nhiên xuất hiện, phá vỡ đi sự yên bình trong cuộc sống cô.

Sáng sớm ngày đông, ngoài trời rét mướt, có mưa phùn, nhưng Trình Lạc Lạc vừa mở cửa phòng liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cô đương định quay trở lại phòng, đột nhiên có giọng nói trầm ấm vang lên: “Lạc Lạc…”

Biết mình không thể trốn tránh được nữa, Trình Lạc Lạc đành sải bước về phía Phó Ngôn Châu: “Sao anh lại tới đây?”

Phó Ngôn Châu âm thầm quan sát Trình Lạc Lạc từ đầu đến chân, qua một lúc mới mở miệng nói: “Một tháng trước, Thẩm Thiên Duật bị tai nạn xe, bây giờ tình trạng của cậu ấy rất tệ, em có thể quay về thăm cậu ấy một lần không? Mấy tháng nay cậu ấy gần như phát điên lên vì tìm em đó…”

Suốt những tháng ngày qua, Trình Lạc Lạc cố gắng không nghĩ đến cái tên Thẩm Thiên Duật kia, ở nơi này cũng chẳng có ai nhắc tới, cho nên cô dần học được cách quên đi.

Mặc dù lúc Phó Ngôn Châu đột nhiên nhắc tới, trong lòng cô có chút sao nhãng, nhưng đã không còn bận tâm như trước nữa rồi.

Trình Lạc Lạc nở nụ cười đầy chế giễu: “Anh ta tai nạn thì tìm tới em làm gì? Phải tìm Nam Cung Nguyệt chứ!”

Phó Ngôn Châu nhất thời bị lời nói của Trình Lạc Lạc làm cho cứng họng. Cô nói chẳng sai chút nào, trước kia khi cô cần anh nhất thì anh luôn ở bên cạnh Nam Cung Nguyệt, ngay cả khi cô bị tai nạn cấp cứu trong bệnh viện cũng chẳng thấy mặt mũi anh đâu!

Thấy cô không có hứng thú đối với chuyện của Thẩm Thiên Duật, Phó Ngôn Châu liền đánh sang chuyện khác: “Dạo này em sống tốt chứ?”

Trình Lạc Lạc mỉm cười gật đầu: “Rất tốt…”

Trông thấy cô đã trở nên tràn đầy sức sống hơn so với trước kia, Phó Ngôn Châu cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Hiện tại mặc dù cô không cười nhưng nét mặt lại vô cùng rạng rỡ, không giống như trước đây, trên môi luôn hiện lên nụ cười nhưng vẻ mặt lại chưa từng vui.

Im lặng một lúc, Trình Lạc Lạc lại nói: “Anh quay về đi, sau này cũng đừng tới nữa, nói với Thẩm Thiên Duật, em sẽ không trở về đâu! Sau này anh cũng không cần nói với em chuyện của anh ấy nữa, chúng em ly hôn rồi…”

Kể từ sau lần được Phó Ngôn Châu cứu một mạng, thái độ của cô đối với anh cũng hoà nhã hơn nhiều, nhưng cũng không quá mức thân thiết.

“Ừm… anh biết rồi…” Phó Ngôn Châu lơ đễnh gật đầu, trong đáy mắt hiện lên tia cao hứng mơ hồ, nhưng cũng biến mất rất nhanh, khiến người đối diện không cách gì nhìn rõ được.

Xe của Phó Ngôn Châu đi rồi, Trình Lạc Lạc mới quay trở lại homstay, tiếp tục những dự định vẫn còn dang dở, thỉnh thoảng trong đầu vẫn còn triền miên suy nghĩ, nhưng cũng trôi qua rất nhanh.


13

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play