Thẩm Thiên Duật mệt mỏi trở về Ngự Cảnh Viên, anh mau chóng thay giày, đi vào phòng khách, nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy bóng dáng Trình Lạc Lạc đâu, nghĩ rằng cô chưa thức dậy, anh lại đi lên phòng tìm.

Mở cửa phòng ra, bên trong là một khoảng không trống trải, khiến đáy lòng anh chợt trồi lên cảm giác bất an và sợ hãi.

Bình thường giờ này Trình Lạc Lạc đang chuẩn bị bữa sáng mới phải, sao hôm nay lại không thấy đâu cả?

Anh xoay người đi xuống lầu, bước chân vội vàng như kiến bò trên chảo nóng, tới thẳng chỗ giúp việc hỏi: “Phu nhân đâu?”

Giúp việc ngờ nghệch lắc đầu: “Không biết… sáng giờ tôi không thấy phu nhân đâu cả.”

“Sáng giờ không thấy” bốn chữ này khiến trái tim lơ lửng của Thẩm Thiên Duật lập tức rơi xuống vực sâu.

Hai mắt anh chợt loé sáng, anh một mạch chạy lên phòng ngủ, hoảng hốt đẩy mạnh cửa ra, lững thững đi tới bên giường, đập vào mắt anh là tờ đơn ly hôn đặt ngay ngắn trên chiếc bàn nhỏ cạnh đó.

Anh run rẩy cầm tờ đơn lên, lật đến trang cuối cùng, ba chữ “Trình Lạc Lạc” như một quả lựu đạn bay thẳng vào mắt, khiến anh hoàn toàn chết lặng.

Tim anh đau như có một lưỡi dao đang cắt xén, lồng ngực co thắt không thể thở nổi, cõi lòng lạnh giá như tuyết nghìn năm không tan.

Sắc lạnh trên mặt anh càng thêm nồng đậm, hơi thở lan ra cũng đủ để đóng băng tất cả mọi thứ trong căn phòng.

Anh lững thững đi đến mở tủ quần áo ra, bên trong chỉ còn lại những chiếc áo sơ mi và tây phục phẳng phiu treo gọn trong góc, tất cả đồ đạc của cô đều đã được dọn sạch.

Cô đi rồi, đi ngay trong đêm, rời đi vào lúc nào anh cũng chẳng hề hay biết.

Mọi thứ trong nhà vẫn giữ nguyên ở đó, chỉ là không còn cô nữa. Cô ra đi không mang theo bất cứ thứ gì cả, chỉ đem theo đồ đạc của bản thân cô.

Anh cười, nụ cười đầy chua xót, một giây sau đó, sắc mặt anh lập tức lạnh lẽo, tay cuộn thành nắm đấm, hung hăng đấm mạnh vào tường.

Hai hàng nước mắt nóng hổi tràn ra khỏi khoé mi, lăn dài trên đôi gò má lạnh tanh, nhưng như thế thì sao, cô cũng chẳng nhìn thấy, mà sự thực cô đã rời bỏ anh cũng không thể nào thay đổi nữa rồi.

Không, anh không tin là cô có thể trốn được.

Nếu như cô không ở Thẩm gia vậy thì chắc chắn sẽ về Trình gia.

Chắc chắn thế!

Ngoài hai nơi này ra cô chẳng còn có chỗ nào khác để đi cả.

Thẩm Thiên Duật mang theo một niềm tin mãnh liệt về suy đoán của mình chạy tới nhà họ Trình.

Anh vừa dừng xe ở sân đã vội vàng nhảy xuống, gấp gáp đi thẳng vào trong phòng khách Trình gia.

“Ba mẹ… Lạc Lạc có về đây không?” Giọng nói của Thẩm Thiên Duật mang một loại cảm xúc khó tả, xen lẫn giữa âu lo và hoài nghi, đôi con ngươi sắc lạnh liên tục đảo qua đảo lại.

Trình Chất và Khương Thu Hoạ liếc nhìn nhau đầy nghi hoặc, sau đó đồng thời lắc đầu đáp: “Không có. Hai đứa có chuyện gì à?”

Thẩm Thiên Duật vẫn không chịu chấp nhận việc Trình Lạc Lạc đã rời đi: “Không sao, cô ấy chỉ là giận dỗi với con nên đã bỏ nhà đi. Con nhất định sẽ tìm được cô ấy trở về…”

Dứt lời, Thẩm Thiên Duật lập tức rời khỏi nhà họ Trình, đi thẳng tới công ty, lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý: “Bằng mọi cách phải tìm ra vị trí của phu nhân cho tôi…”

**************

Đại Lý là một thị trấn nhỏ nằm ở gần biển, nhịp sống ở nơi này tương đối chậm chạp, không khí trong lành, cư dân nhiệt tình và hiếu khách, đặc biệt là cảnh quan tương đối yên bình, thích hợp để nghỉ dưỡng và thả lỏng tâm trạng.

Trình Lạc Lạc kéo vali đi bộ vào trung tâm thị trấn, dựa theo địa chỉ tìm tới homstay mà cô đã đặt sẵn trên đường tới.

Cô vừa sải bước đi dưới ánh nắng hiền hoà vừa thong thả chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nơi này. Trên con đường dài và hẹp là những ngôi nhà xây dựng theo lối cổ xưa, cổ kính và nguy nga tráng lệ, trước cửa mỗi nhà thường trồng một loại cây khá đặc biệt, thân cây không to, lá cây nhỏ, đoá hoa tím kết thành từng chùm, phơi dưới ánh nắng trở nên tinh xảo và đẹp đẽ.

Người dân ở đây ăn mặc khá cầu kì, nhất là những người phụ nữ lớn tuổi, hình như là trang phục đặc trưng của địa phương. Chiếc áo và váy thêu bằng vải thổ cẩm, trên đầu độ khăn cùng màu, những đường may đầy tinh tế và khéo léo, đoán chắc được các nghệ nhân tỉ mỉ thêu bằng tay. Nhìn chung trang phục của người nơi đây đều có màu sẫm, thỉnh thoảng đan xen một vài mảnh vải trắng thêu hoa, nhìn không quá lộng lẫy, nhưng lại gợi cho người ta nhớ đến những người phụ nữ xưa.

Càng ngắm nhìn càng khiến cô say mê, mọi giác quan theo đó mà thả lỏng, bao nhiêu suy nghĩ và nỗi đau đều theo làn gió mát rượi bay đi.

Đi bộ hết hai con đường, cuối cùng Trình Lạc Lạc cũng tới được homstay.

Mặc dù cách bày trí khá đơn giản nhưng tạo cho người ta cảm giác được hoà mình vào thiên nhiên. Xung quanh homstay trồng đầy các loại hoa và rau củ quả, có những loại Trình Lạc Lạc biết tên, cũng có những loại cô hoàn toàn không biết, nhưng mà cô khá có hứng thú với chúng.

Đứng lại ngắm nghía một lúc, Trình Lạc Lạc mới kéo vali đi vào trong sảnh chính để nhận phòng.

Người chịu trách nhiệm đón khách là một người phụ nữ khá trẻ, tầm ngoài ba mươi, bên cạnh là một bé gái trông xinh xắn đáng yêu, tròn mắt nhìn Trình Lạc Lạc không chớp.

Chắc là cô bé đang cảm thấy xa lạ với sự hiện diện của cô.

Dù sao đối với một đứa trẻ tò mò cũng là chuyện thường tình.

Trình Lạc Lạc nhận xong thẻ phòng từ người phụ nữ, sau đó liền mỉm cười quay sang nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, rồi mới đi lên phòng.

Buổi tối, vì cảm thấy buồn chán nên cô quyết định xuống dưới đi dạo, vừa hay trông thấy cô bé đang nấp cạnh cầu thang nhìn mình. Đôi mắt cô bé to tròn long lanh, đáy mắt mang theo sự hồn nhiên và ngây thơ của trẻ nhỏ, giống như chú mèo con đang rình rập thứ gì đó, có lòng gan dạ nhưng vẫn có chút sợ hãi.

Trình Lạc Lạc cười nhẹ, bước tới đứng đối diện cô bé, từ từ quỳ gối xuống đất, chiều cao vừa thích hợp để đối mặt với cô bé: “Xin chào… chị tên Lạc Lạc… em tên là gì?”

Bờ môi cô bé mím chặt, một lúc sau mới nhoẻn lên một nụ cười: “Em là Tinh Tinh…”

“Tên của em rất hay…” Trình Lạc Lạc dịu dàng nói.

Qua một lúc trò chuyện, cô đã thành công kết bạn được với cô bé, hai người kéo nhau ra trước thềm, ngồi trên bệ đá lớn, ngẩng đầu lên nhìn trời đêm.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play