Các phi tần không ngờ lại gặp được Thái tử Điện hạ ở đây, kinh ngạc không thôi.

Các nàng vội vã chỉnh trang y phục, mong chờ háo hức nghênh đón Thái tử.

Tiêu trắc phi là chủ nhân nơi này, là người có địa vị cao nhất ở đây, đương nhiên dẫn đầu nhóm người.

Nàng hành lễ với Thái tử.

“Thần thiếp bái kiến Thái tử Điện hạ.”

Lạc Thanh Hàn nhìn mười mấy phi tần đi sau nàng, chậm rãi nói “Hôm nay chỗ nàng náo nhiệt thật.”

Tiêu Hề Hề nói “Mọi người đến chúc mừng thần thiếp.”

Các phi tần hiếm khi gặp được Thái tử một lần, ánh mắt đều dán chặt trên người Thái tử.

Trần lương viên nhân cơ hội xen vào “Tiêu tỷ tỷ đứng chung với Thái tử Điện hạ thật là xứng đôi, chẳng trách Thái tử Điện hạ lại sủng ái Tiêu tỷ tỷ như vậy, Điện hạ thật có mắt nhìn.”

Những người khác cũng phụ họa theo.

Tiêu Hề Hề thật bội phục đám nữ nhân này, kỹ năng tâng bốc tròn điểm, con cá muối như nàng còn kém xa.

Lạc Thanh Hàn không thích quá nhiều người, hắn dùng ánh mắt ra hiệu Tiêu trắc phi đuổi những nữ nhân này đi.

Đáng tiếc, Tiêu Hề Hề có chức năng tự động che chắn tín hiệu, hoàn toàn không nhận được ánh mắt tín hiệu của Thái tử Điện hạ.

Nàng thấy Thái tử đứng yên, còn tưởng Thái tử có chỉ thị gì nên cũng đứng yên, ngoan ngoãn chờ hắn ra lệnh.

Thái tử và Tiêu trắc phi đứng yên, những người khác đương nhiên cũng không dám động đậy.

Thế nên mọi người đứng trong viện, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cảnh tượng này có hơi kỳ lạ.

Một lát sau, Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt nói “Nếu các nàng không có chuyện gì, thì về đi.”

Các phi tần lưu luyến rời đi.

Thái tử đã nói thẳng như vậy, nếu bọn họ nhất quyết không đi, thật quá xấu mặt.

Hết cách, các nàng đành lưu luyến rời đi.

Tiêu Hề Hề theo Thái tử vào phòng.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Nàng có ngốc không?”

Tiêu Hề Hề theo bản năng trả lời “Người mới ngốc!”

Nàng trả lời xong mới ý thức được mình nói cái gì, phát hiện sắc mặt của Thái từ lạnh dần đều, nàng cuống quýt nói.

“Người không ngốc, là thần thiếp ngốc, thần thiếp ngốc nhất!”

Nàng nói xong vẫn không quên nở nụ cười ngốc nghếch.

Lạc Thanh Hàn bị nụ cười của nàng dập tắt nóng nảy.

Hắn tức giận nói “Nàng quả thật là người ngốc nhất rồi, vừa rồi ta biểu hiện rõ như vậy, nàng vẫn không nhìn ra ý của ta, rốt cuộc nàng bị mù? Hay đầu óc có vấn đề?”

Tiêu Hề Hề vô cùng ấm ức “Người không nói rõ, thần thiếp làm sao biết được ý của người.”

“Trong hoàng cung có rất nhiều chuyện không thể nói rõ, nàng phải học cách nhìn sắc mặt người khác.”

Tiêu Hề Hề nghĩ một lúc “Xem sắc mặt thì khó quá, hay là người đặt ra ám hiệu đi? Sau này người làm ám hiệu này với thần thiếp, thần thiếp sẽ hiểu ý người ngay.”

Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Nàng có thể hiểu được ám hiệu hả?”

Tiêu Hề Hề “Thần thiếp cảm thấy bản thân đang bị người coi thường.”

Lạc Thanh Hàn “Tự tin lên, bỏ bốn chữ ‘cảm thấy bản thân’ đi.”

Tiêu Hề Hề “……”

Thái tử Điện hạ thật biết cách chọc tức người khác!

Lạc Thanh Hàn giơ tay, chạm vào chuỗi hắc diệu thạch trên cổ tay “Nếu sau này ta sờ chuỗi hạt này hai lần, có nghĩa là muốn đuổi người.”

Tiêu Hề Hề nhanh chóng ghi nhớ.

Lạc Thanh Hàn lại nói “Nếu sờ ba lần, có nghĩa là muốn giữ người.”

Tiêu Hề Hề “Nếu sờ bốn lần thì sao?”

Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút, nói “Sờ bốn lần là có nguy hiểm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play