Lưỡi Dao Dịu Dàng

Chương 4: Cọ cơm thất bại


1 tháng

trướctiếp

Lần cuối cùng cô nhìn thấy Phó Thành Lẫm là một tháng trước, cô đến gặp chú của mình và Phó Thành Lẫm tình cờ cũng có mặt ở văn phòng của chú ấy.

Sau lần đó không còn gặp nhau thêm lần nào nữa.

Tối qua là lần duy nhất cô mơ thấy anh.

Nhìn thấy anh ngay lúc này, tất cả những hình ảnh của giấc mộng xuân ấy lại hiện ra, trong giấc mơ cô mặc áo trắng của anh, giờ áo anh đang mặc cũng là màu trắng.

Anh đột ngột xuất hiện ở đây thật sự khiến cô không ngờ tới.

Nhưng ngay sau đó, Lê Tranh nhớ ra Phó Thành Lẫm và chú của mình đều vừa tham dự hội nghị tài chính, tiệc tối vừa kết thúc liền trở về, hẳn là còn vội đi nơi khác.

Cô chào như không có chuyện gì xảy ra: “Đã mấy ngày không gặp anh rồi nhỉ.”

Phó Thành Lẫm cũng gật đầu chào hỏi: “Vừa mới tan làm à?”

“Dạ.” Lê Tranh vừa nhìn vào trong xe vừa tự hỏi sao mãi vẫn chưa thấy chú xuống xe.

Phó Thành Lẫm đóng cửa xe, “Chú em hôm nay không qua đây, tôi mượn xe của cậu ấy.”

Lê Tranh gật đầu, Phó Thành Lẫm vì muốn tránh paparazzi nên tối nay mới mượn xe của chú mình. Vừa lúc nãy, chú cô mới trả lời tin nhắn của cô, chú ấy nói rằng Phó Thành Lẫm không có bạn gái.

Chú còn hỏi cô sao đột nhiên lại quan tâm đến chuyện đó, cô chỉ có thể nói dối rằng chỉ là một đồng nghiệp trong lúc buôn chuyện muốn biết.

Ở phía sau xe, trợ lý Tăng lấy vali hành lý của Phó Thành Lẫm ra khỏi cốp xe kéo đến.

Lê Tranh biết rằng Phó Thành Lẫm có một căn hộ tại đây, xem ra anh muốn chuyển đến đây sống một thời gian.

Tối qua, Giang Tiểu Nam kéo cô ra khỏi giấc mộng, gián đoạn ngay tại lúc này.

Anh trở thành hàng xóm của cô.

Phó Thành Lẫm đi qua lấy hành lý, vỏn vẹn chỉ có hai cái vali.

Lê Tranh bước tới mấy bước, giúp anh kéo một cái.

Phó Thành Lẫm đưa tay giữ lại: “Tôi tự làm là được rồi.”

Lê Tranh vẫn không buông tay, cô trưng ra vẻ mặt chân thành nhưng mục đích thật sự lại không trong sáng: “Từ nay chúng ta là hàng xóm, anh không cần khách sáo thế đâu.”

Trợ lý Trạch thấy vậy cũng không quấy rầy ông chủ thêm nữa, bước nhanh quay lại xe rồi nói tài xế cho xe đi.

Lê Tranh đẩy vali cùng với Phó Thành Lẫm đi về hướng căn hộ, cô nghiêng đầu lén nhìn anh. Cùng lúc đó, Phó Thành Lẫm cũng quay sang muốn nói chuyện với cô, tầm mắt lại một lần nữa đối diện nhau.

Cô có một đôi mắt đen và sâu hun hút.

“Em thực tập ở đâu?” Phó Thành Lẫm hỏi.

Lê Tranh kể chi tiết cho anh cô thực tập ở kênh nào thậm chí còn nói anh biết ai là giáo viên hướng dẫn của mình.

Phó Thành Lẫm rất ít xem TV, một phần vì anh không có thời gian. Anh có biết kênh tin tức nơi cô đang thực tập nhưng chưa xem qua bao giờ. “Tại sao em lại muốn trở thành phóng viên tin tức?”

Hình như tất cả mọi người đều nghi ngờ khi nghe nói cô là phóng viên tin tức, ai cũng nghĩ cô sẽ là một phóng viên kinh tế tài chính.

Lê Tranh muốn nhận sự đồng cảm của Phó Thành Lẫm, cô hỏi: “Tại sao mấy năm trước anh với chú em lại thường xuyên đi leo núi ngoài trời bằng tay không? Môn này rất nguy hiểm.”

Phó Thành Lẫm hiểu rõ, cô chỉ đơn giản là thích công việc hiện tại của mình.

Đối với môn thể thao mạo hiểm leo núi bằng tay không này, mấy năm nay anh và Tưởng Thành Duật không còn chơi nữa, để gia đình đỡ phải lo lắng.

Đến sảnh chung cư, bảo vệ đến giúp họ ấn thang máy.

Sau khi hai người bước vào, cửa thang máy từ từ đóng lại, ngăn cách toàn bộ âm thanh ồn ào ở bên ngoài.

Không gian thang máy chật hẹp, ngập tràn vị rượu vang đỏ trên người anh.

Giữa Lê Tranh và Phó Thành Lẫm có hai chiếc vali, mặc dù đứng cách xa anh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự áp bức từ chiều cao của anh. Trên cửa thang máy, cô có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của anh.

Cô không biết anh sẽ ở đây trong bao lâu.

Thật nhanh, thang máy đã dừng lại.

Phó Thành Lẫm ấn nút mở thang máy để Lê Tranh bước ra trước, hai người một trước một sau bước ra khỏi thang máy.

Đến cửa nhà anh, Lê Tranh giao lại vali cho Phó Thành Lẫm, “Ngủ ngon.”

Đi được vài bước, cô bỗng quay đầu lại lắc lắc túi bánh mì trong tay, “Cho anh một nửa, gần đây không có chỗ nào bán đồ ăn sáng, sáng mai anh ăn tạm cái này đi.”

Phó Thành Lẫm từ chối: “Không cần đâu, sáng mai đầu bếp sẽ qua đây.”

Lê Tranh trầm ngâm gật đầu, nếu có đầu bếp ở đây sau này cô có thể qua nhà anh ăn nhờ mấy bữa sáng phong phú. Cô cười cười: “Nhà chú của em không có đầu bếp.”

Phó Thành Lẫm không hiểu được ý tứ trong câu nói của cô, chỉ trả lời: “Chú của em biết tự lo cuộc sống hơn tôi.”

Lê Tranh: “…”

Cọ cơm thất bại.

Về tới nhà, Lê Tranh liền đi tắm nước nóng.

Ngày mai cô không cần phải đi làm, thần kinh căng thẳng có thể được thả lỏng.

Bồn tắm nằm ngay cạnh cửa sổ kính kéo dài từ trần xuống sàn, bên ngoài ngập tràn ánh sáng. Căn hộ cô ở nằm trên tầng cao, quang cảnh toàn bộ khu trung tâm phồn thịnh về đêm được thu vào trong tầm mắt.

Lê Tranh nhặt một cánh hoa hồng trong bồn tắm để lên chóp mũi, cả người ngập trong mùi hương thư thái.

Ước gì bây giờ có một chai rượu vang đỏ.

Lê Tranh chán nản lấy khăn lau tay rồi với di động để giết thời gian.

Chuyện tình yêu của Hướng Thư ngày càng nóng và rắc rối hơn, không biết là do cố ý lăng xê hay là bị người khác đùa giỡn, bây giờ đã trở thành tình tay ba.

Ngay cả Cận Phong cũng bị liên lụy.

#Thiếu gia Cận Phong của Tập đoàn Nam Phong đi chơi đêm cùng người đẹp#

Cận Phong là tay chơi có tiếng.

Mấy năm trước, khi Cận Phong lần đầu tiên xuất hiện trên hot search vì mối tình với một nữ diễn viên nào đó, cư dân mạng còn nghĩ rằng anh là một diễn viên mới.

Chính lần lên hot search đó, Cận Phong đã chiếm được không ít cảm tình của cư dân mạng bởi dáng người và khuôn mặt ưa nhìn.

Lần lên hot search hôm nay, ảnh Cận Phong được chụp từ phía sau, đang ôm một cô gái vào lòng. Đối với việc cô gái ấy là ai, trông như thế nào thì chỉ bằng mấy tấm ảnh không sao nhìn rõ được.

Ngay sau đó, một vài cư dân mạng mạnh dạn đoán mò cô gái trong vòng tay Cận Phong là Hướng Thư.

Tuy nhiên, fan của Hướng Thư đã bác bỏ phỏng đoán này, nữ thần của họ có làn da trắng và đôi chân dài, cô gái trong ảnh chắc chắn không phải Hướng Thư.

Tranh cãi cả một đêm, sự nhiệt tình của cộng đồng mạng vẫn rất cao nhưng người trong cuộc lại chưa ai lên tiếng.

Lê Tranh hóng drama một hồi rồi tắt điện thoại.

Cánh hoa hồng trên chóp mũi tuột xuống, trôi bồng bềnh trên mặt nước.

Không biết Phó Thành Lẫm lúc này đang làm gì.

Khi khoảng cách càng gần, nỗi nhớ càng trở nên rõ ràng.

Chiếc bật lửa vẫn được để trên bàn, chỉ cần cô ở nhà, bật lửa sẽ theo cô như hình với bóng.

Lê Tranh lấy bật lửa rồi châm lửa. Đèn phòng tắm được tắt đi, ánh sáng màu cam tràn ngập căn phòng, bóng của cô trải dài trên tấm kính lớn nối từ trần xuống sàn.

Tắt lửa.

Rồi lại bật thêm lần nữa.

Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Lần nào tắm cũng vậy.

Lê Tranh đặt bật lửa xuống rồi đứng dậy ra khỏi bồn tắm, lấy áo choàng tắm quấn quanh người, chiếc áo choàng tắm dài được cô tùy ý thắt một nút quanh eo.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp