Sau một lúc chụp ảnh, vui chơi tự do, cả lớp cùng nhau đi xuống khu vực bếp của khu du lịch, những món ăn đã được chuẩn bị sẵn.
Mọi người cùng dùng bữa, những món ăn dân dã được chế biến cẩn thận, Loan Châu vừa ăn lại vừa nhớ đến bà nấu bếp của phủ, vị giác của cô cảm nhận đâu đó có chút dư vị của những món ăn cô đã ăn khi ấy.
“Mọi người ơi, ăn xong mình về phòng nghỉ ngơi tầm một tiếng rồi sẽ đến ngôi nhà cổ chụp ảnh kỉ yếu nhé!”
Lớp trưởng lại phổ biến hoạt động tiếp theo, cả lớp cùng nhau nâng những ly nước ngọt, cùng chúc nhau vững bước trên những con đường họ đã chọn.
Riêng Loan Châu vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân cô, cô chẳng hề để ý thấy một ánh mắt đang nhìn cô, ánh mắt vừa chút buồn, lại chất chứa nỗi lòng.
Dùng bữa xong, Loan Châu tách nhóm bạn nữ, cô rảo bước vào khu vườn, khung cảnh này làm cô nhớ quá.
Cô lạc vào không gian ấy, đi qua cả mấy mùa trăng tròn, vậy mà hiện tại chỉ là hôn mê qua một tuần. Đưa tay sờ lên một gốc ổi già, đôi mắt Loan Châu ươn ướt, cô nhớ cậu, nhớ đến ra da diết.
Cô không biết khi cô đi thì cậu thế nào, chỉ biết rằng cậu đã không tái hôn, một mình sống đến khi hy sinh trên trận mạc. Là bởi gia quy của phủ hà khắc đến mức vợ chết vẫn không được lấy vợ khác? Hay bởi bản thân cậu cũng chết tâm theo sự ra đi của cô.
Càng nghĩ, Loan Châu càng thổn thức trong lòng, cậu có biết cô cũng nhớ cậu đến mức nào không?
Bất chợt có tiếng bước chân giẫm trên lá khô nghe xào xạc, Loan Châu quay lại, là Minh Huy, cậu bạn ngồi cách cô hai bàn.
Minh Huy nhìn cô bạn mà cậu thầm thích từ năm lớp mười một, cậu gãi đầu gãi tai, lúng túng đến tội. Giữa trời trưa hè, trong khu vườn ăn trái, gió thổi nhè nhẹ làm đuôi tóc cô bay bay, hình ảnh ấy làm tim Minh Huy rối loạn.
“Loan Châu, cậu…cậu không đi nghỉ trưa à?”
“Lát mình vào sau, không khí đây dễ chịu quá nên mình muốn hít thở một chút!”
Nụ cười nở trên môi cô, che đi một dòng cảm xúc vừa trỗi dậy, Minh Huy lấy trong túi ra một hộp quà nhỏ, đưa sang Loan Châu, giọng cậu lí nhí.
“Tặng cậu này!”
Nhìn vào món quà rồi lại nhìn sang người đối diện, cô thắc mắc.
Câu nói bị bỏ lửng, Minh Huy run đến mức không thể nói tiếp được, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ để Loan Châu hiểu ý của cậu bạn ấy. Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt trong veo trả lời.
“Bây giờ mình còn chưa nghĩ đến, nhưng cảm ơn cậu nhé!”
Nói rồi cô bước đi ngang qua Minh Huy, cậu bạn có chút hụt hẫng, chợt cậu nắm tay áo cô giữ lại, tay kia lại đưa hộp quà ra.
“Cậu nhận đi, bọn mình vẫn là bạn mà…xem như quà kỉ niệm cuối cấp!”
Ấn hộp quà vào tay Loan Châu, Minh Huy lặng lẽ rời đi trước, cậu không quay lại nhìn Loan Châu vẫn đang sững sờ, đi được một đoạn thì lúc này Minh Huy mới quay lại. Cậu nhoẻn miệng cười.
“Chúc cậu hoàn thành được mọi điều cậu muốn nhé!”
Loan Châu nhìn theo bóng cậu bạn học khuất khỏi những gốc cây, cô biết bản thân đã khiến cậu ấy buồn, nhưng biết làm sao được, trái tim cô đã trao cho vị phó tướng nào đó rồi.
Do khu du lịch muốn giữ lại những nét cổ kính theo thời gian, nên khu vực thuê trang phục cũng có những bộ Giao Lĩnh, Nhật Bình, áo tấc cho những du khách muốn trải nghiệm trang phục truyền thống.
Sau một lúc bàn luận thì cả lớp thống nhất chụp ảnh kỉ yếu theo phong cách cổ xưa, trang phục họ chọn gồm Nhật Bình cho nữ và áo tấc tay chẽn cho nam.
Mọi người chọn cho mình một bộ theo ý thích, Loan Châu nhìn một lượt, rồi cô chọn một bộ Nhật Bình, màu sắc nền nã, gợi lại chút cổ xưa. Theo hướng dẫn, cả lớp đi vào ngôi nhà cổ, đi hết vườn cây ăn trái rồi đi qua cây cầu nhỏ bắt qua con kênh.
Ánh chiều tà nhuốm tất cả khung cảnh vào một màu vàng dịu, lại tô điểm cho những bức ảnh thêm phần cổ kính.
Mọi người đang chụp ảnh, chợt một vài người nhìn sang Loan Châu, trông cô chẳng khác gì một cô nương khuê các thời ấy. Chiếc áo Nhật Bình không nhiều màu sắc, lại đi cùng đôi hài, tóc cô vấn lên, gương mặt thanh toát.
Dáng đi nhẹ nhàng, cử chỉ từ tốn, họ nhìn cô rồi cảm thán.
“Trông cậu ấy cứ như bước ra từ thời xưa vậy!”
“Mà rất thật luôn, không phải cố tình diễn để chụp ảnh đâu! Diễn viên đóng phim cổ trang có khi còn không có thần thái này!”
Những bức ảnh kỉ yếu trong bộ trang phục truyền thống, ai cũng rạng rỡ, tươi vui. Trong bức ảnh tập thể, Minh Huy đứng sau lưng Loan Châu, ánh mắt cậu nhìn xuống cô bạn trước mặt.
Sau lúc chụp ảnh các kiểu, mọi người lại đi vừa tham quan ngôi nhà, vừa chụp riêng cho mình những kiểu ảnh khác.
Loan Châu bước qua cánh cổng lớn, trên cổng có bảng gỗ đề tên, nhưng lại bằng chữ Nôm nên cô không hiểu. Khoảng sân rộng, nhà xây theo kiểu chữ U, có hòn non bộ, cửa của các phòng đều khóa lại.
Cô dường như đắm chìm vào không gian này, nó khiến cô nhớ lại phủ Lý. Đang thả hồn thì cô giật mình, tim cô đập loạn khi nghe tiếng ai vừa nói.
“A! Đây có ghi tên chủ nhà này. Gia chủ Lý Thiên Thành, xây dựng năm 17xx!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT