Phu Nhân Tổng Tài Thiên Biến Vạn Hóa

1


2 tháng

trướctiếp

Một ngày không giao đồ ăn, toàn bộ điểm chuyên cần sẽ mất sạch.

Thứ bảy rất nhiều tiệc tùng, tôi cũng có thể kiếm rất nhiều.

Tôi nhận một đơn lớn, mấy trăm xiên cay nướng, từ phía Bắc sang phía Nam thành phố.

Chỗ cần đến là một biệt thự view hồ, tôi gõ cửa.

Mở cửa lại đúng là đồng nghiệp tôi, trong nhà có thêm mười mấy đồng nghiệp ngây ngốc nhìn sang tôi, tổng tài ngồi trong đám người, khó nén kinh ngạc.

Tôi buông đồ nướng xuống, xoay người chạy.

Vì đã nhận quá nhiều đơn, sắp quá thời gian rồi!

Tổng tài nhanh chân chạy ra, chặn đầu xe điện tôi lại, gào lên: "Trịnh Thiên Thiên! Tôi trả tiền lương cho cô rất ít à?"

"Rất ít!"

"Tăng thêm 3000, không cho cô chạy ship nữa!"

Hắn phất tay, cầm điện thoại tôi, gỡ app giao đồ ăn đi.

"Cô dùng phần nhiệt tình này vào công việc đi."

Hắn lạnh lùng nói, rút chìa khóa xe điện của tôi, lãnh khốc xoay người vào biệt thự.

"Đi vào liên hoan!"

Ha, hắn cho là ba ngàn đồng có thể thu mua linh hồn tôi, khiến tôi toàn tâm toàn ý trung thành với hắn.

Ngây thơ!

Shipper giao đồ ăn cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi! Tôi còn có một thân phận không muốn ai biết nữa, đó chính là...

Chủ sạp vỉa hè!

Trước khi dấn thân vào con đường ship đồ ăn, tôi đã là chị gái bán bóng bay ở công viên phía nam thành phố rồi!

Bây giờ mất xe điện, tôi lại lấy xe đẩy nhỏ phủ đầy bụi, loa nhỏ, ống bơm và một túi bóng bay mẫu mới.

Vinh quang trở về!

Tổng tài dẫn trẻ con đến công viên chơi.

Khiếp sợ nhìn tôi.

"Trịnh Thiên Thiên! Ba ngàn đồng vẫn chưa đủ à!"

Cơn thịnh nộ của tổng tài dọa đứa trẻ sợ phát khóc, đứa trẻ giãy khỏi tay hắn: "Huhuhu, cháu không thèm cậu nữa, cháu muốn mẹ, cháu muốn bố..."

"Đừng khóc, đừng khóc!" Hắn sứt đầu mẻ trán, ngồi chồm hỗm nắm chặt vai đứa trẻ: "Cậu mua bóng bay cho cháu, không được khóc nữa!"

Sau đó hắn đứng lên, vung tay: "Trịnh Thiên Thiên! Một ngàn đồng, tôi bao hết bóng của cô! Sau này không được bày sạp vỉa hè nữa!"

"Một ngàn đồng không bao được, tôi có năm trăm quả, mỗi quả mười đồng." Tôi lặng lẽ tính toán.

"Vậy sáu ngàn, nộp xe cho tôi!"

Tôi bơm một quả cho đứa trẻ, cô bé không khóc nữa.

Tôi bơm hai quả cho cô bé, cô bé kiêu ngạo vểnh mặt trước ánh mắt hâm mộ của đám trẻ con xung quanh.

Tôi bơm mười quả bóng cho cô bé, cô bé thành đứa trẻ nổi nhất công viên này. 

Cuối cùng tổng tài mới rảnh rỗi, ngồi trên ghế nhìn tôi bơm bóng, khoanh tay hừ lạnh: 

"Tiếp đi, không phải cô thích bơm bóng lắm à? Không bơm hết năm trăm quả bóng, không cho phép về nhà!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp