Ta Làm Danh Sư Ở Cổ Đại (Bản dịch)

CHƯƠNG 5: XÉT NHÀ


1 tháng

trướctiếp

 

Dương Hề thay cho con trai một chiếc áo bông dày, con trai rất ngoan. Nàng còn giấu một bông hoa vàng tinh xảo trên người con trai. 

Trước ánh mắt khó hiểu của con, Dương Hề vuốt tóc cậu bé nói:

- Đây là bạc dùng để giữ mạng đấy. 

Tử Hằng có rất nhiều thắc mắc, không hiểu vì sao lại phải giấu bạc, nhưng nó cực kỳ nghe lời, nó sẽ giấu bạc thật kỹ. 

Lúc Dương Hề và con trai quay lại gian nhà chính, linh đường đã được bày biện xong hết. Đệ đệ 16 tuổi và muội muội 14 tuổi đang quỳ gối trước quan tài khóc thút thít. Những kẻ giám sát Chu phủ thường xuyên cũng nhận được tin Chu Hoài đi đời nhà ma rồi. 

Dương Hề thấy đệ đệ và muội muội đều mặc rất dày, nàng và hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau rồi ngộ ra họ cũng có giấu bạc. Mẹ chồng Diệp thị khóc rấm rứt, tiếng khóc không lớn nhưng khóc không ngừng. Cha mẹ chồng vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm cả hai cực kỳ sâu đậm.

Cha chồng xuất thân nhà nông, thuận buồm xuôi gió tham gia khoa cử. Khi ấy có một tiểu thư nhà quan để ý cha chồng mà cha chồng lại không phải hạng người ruồng rẫy vợ con, phẩm hạnh của cha chồng khiến cái ti tiện của Từ đại nhân trông rõ ràng hơn. Người ta sợ nhất là bị so sánh, từ đấy hận cha chồng tận xương tủy. Vừa chớp được cơ hội là bắt đầu hủy diệt Chu gia ngay, đến sau này gần như đuổi cùng giết tận Chu gia luôn! 

Bạn đang đọc bản dịch “Ta làm danh sư ở cổ đại" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.

Dương Hề cảm thấy dường như tiết trời càng lúc càng lạnh, nàng còn nhớ rõ ngày mai sẽ có trận tuyết đầu mùa. Chẳng biết là điềm báo cho thấy cha chồng bị oan, hay là đổ thêm dầu vào lửa trước tình cảnh của Chu gia nữa. Kiếp trước, cả nhà bọn họ không một xu dính túi, lại còn ăn mặc mỏng manh, có thể nói là khổ không tả nổi. Con trai cả của nàng bị nhiễm phong hàn, bỏ mạng đầu tiên.

Dương Hề không thấy tướng công đâu, lúc này Chu gia không được phép có bất kỳ động thái nào cả, nàng sợ thay đổi quá nhiều, Chu gia không thể thuận lợi rời khỏi Kinh Thành. Vân Nhã thu xếp mọi chuyện xong mới quay lại, nói nhỏ:

- Đại thiếu phu nhân, điểm tâm người sai phòng bếp làm đã làm xong rồi ạ. 

Dương Hề thoáng nhìn mẹ chồng chìm trong đau đớn, chậm rãi đứng dậy. Nàng vẫn còn phải thu xếp rất nhiều việc, bèn nói:

- Gọi Lý quản gia đến đây! 

Nói đoạn, nàng đi vào sương phòng bên trong gian nhà chính. Sau khi nàng vào Chu gia, mẹ chồng đã giao quyền quản lý trong phủ cho nàng. Sức khỏe của mẹ chồng không tốt, bởi vì năm xưa tháp tùng cha chồng đi thi chịu cực chịu khổ vô số, sau này hạ sinh tiểu muội mất rất nhiều máu, cơ thể bị tổn thương hoàn toàn nên không còn hơi sức đâu mà quán xuyến trong phủ. tytnovel.net ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lý quản gia nhanh chóng có mặt, Dương Hề cầm trong tay chiếc hộp đựng thư bán thân. Lý quản gia dè dặt lên tiếng:

- Dạ Đại thiếu phu nhân có gì dặn dò ạ?

Giọng nói của Dương Hề đong đầy cảm xúc, nói:

- Ông ở với Chu gia cũng nhiều năm rồi, mấy năm nay trong phủ may nhờ có ông. 

Lý quản gia nghẹn ngào nói:

- Không có lão gia thì lão nô cũng chẳng sống được đến ngày hôm nay.  

Dương Hề thấy khó chịu trong lòng, chính vì tôi tớ trong nhà đều không tệ bạc nên nàng mới lo. Kiếp trước đầy tớ Chu gia bị buôn đi bán lại, nha hoàn có ngoại hình sáng nhận lấy kết cục không tốt. Nàng dằn sự khó chịu trong lòng xuống, lấy giấy tờ bán thân ra nói:

- Đây là giấy bán thân của cả nhà ông, nhớ phải cất cho cẩn thận nhé. 

Lý quản gia trợn to hai mắt, thưa:

- Không, lão nô không đi! 

Làm sao ông ấy có thể vong ân phụ nghĩa mà bỏ đi chứ, ông ấy phải cùng sống cùng chết với Chu gia. 

Dương Hề nghe vậy mới thấy nguôi ngoai trong lòng, cha chồng rất có mắt nhìn người. Nàng nói:

- Ta có chuẩn bị chu toàn cả rồi. 

Cuối cùng Dương Hề cũng thuyết phục được người quản gia già, sau đó lại đưa cho Vân Nhã mấy tờ giấy bán thân, Vân Nhã đi đưa lại cho các nha hoàn khác, chứ nàng thật sự không có sức mà gặp gỡ thêm tôi tớ nữa. 

Vân Nhã không muốn rời đi, Dương Hề biết rõ Vân Nhã trung thành. Đáng tiếc nàng không thể giữ nàng ta lại, nàng chỉ có thể gửi gắm nàng ta cho quản gia già. Trong thời loạn lạc, nữ tử một thân một mình là họa không phải là phúc. Có cả nhà quản gia già che chở, nàng cũng yên tâm phần nào. 

- chuyển ngữ bởi A của Autumnnolove -

Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc nàng quay lại linh đường thì Chu Ngọc đã ở đó rồi. Hắn đang quỳ thẳng đốt vàng mã. 

Tiếng khóc từ Chu phủ vang lên cả đêm chưa từng ngừng nghỉ. Trời tờ mờ sáng, Dương Hề và Chu Ngọc chủ động đi ăn cơm. Kể cả mẹ chồng chẳng buồn ăn uống cũng hiểu rõ ràng được mất, cố gắng húp một chén cháo. Sau khi ăn xong, Dương Hề còn giấu mấy chiếc điểm tâm vào túi trong tay áo, càng gần đến giờ nàng càng bình tĩnh. 

Lúc đầy tớ sợ sệt thét lên, Dương Hề và Chu Ngọc choàng mở mắt ra. Cả hai ý thức được rằng, chuyện xét nhà nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp