Trước khi Hứa Hoành Kiến trở lại, ngôi nhà này luôn bao trùm bởi không khí căng thẳng, nhưng sau khi ông ta về, ngoài sự căng thẳng còn có thêm tiếng quát tháo, mắng mỏ và khóc lóc.
Sáng mùng một Tết, Hứa Hoành Kiến mở toang cửa, tựa vào khung cửa chặn đường, giọng đầy trịch thượng hỏi: “Mày đưa con gái tao đi đâu rồi?”
Khoảnh khắc chạm mặt ông ta, toàn thân Vương Nhã Vân căng cứng, bà ta vô thức kéo Hứa Nguyệt Hâm ra sau lưng, lừ người ở cửa nghiến răng nghiến lợi không nói gì.
“Mày tô son trát phấn thế để đi tìm bồ hả?” Hứa Hoành Kiến liếc Hứa Nguyệt Hâm đang ôm búp bê trong tay, cười ruồi: “Cơ mà để con gái tao đứng bên cạnh nhìn có thích hợp không?”
Hứa Hoành Kiến không hề kiêng dè, tiếng hắn sang sảng, vang vọng khắp tầng trên ngõ dưới, chỉ mong sao được người ngoài nghe thấy hết.
“Chồng của mày còn chưa chết đâu.” Ông ta vẫn bô bô, “Mày nóng vội tìm thằng khác như thế là muốn cho con gái nhận cha dượng trước phỏng?”
Mỗi câu của ông ta độc địa vô cùng. Mặc dù trước giờ Vương Nhã Vân chưa từng để ý cái nhìn của người ngoài, song bà ta cũng không muốn vạch áo cho người xem lưng. Bà ta kéo con gái, toan vào nhà dưng bị một cái tay đưa ra cản lại. Vương Nhã Vân tức tối trợn mắt lườm kẻ đứng chắn đường: “Tránh ra.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play