Mười tầng – không phải một quãng đường ngắn, tuy nhiên Bạch Trác vẫn cảm thấy thấy quá ngắn, một quãng đường ngắn ngủn không đủ để cô nhớ lại hết những kỷ niệm với Hứa Yếm.
Bạch Trác đi vào phòng, chưa vội mở hộp ra, cô lẳng lặng ngồi trên sô pha rồi đặt chiếc hộp trên đùi mình, ngồi thừ ra một hồi lâu, rất lâu. Mãi đến khi trời tờ mờ sáng, Bạch Trác mới đứng dậy cất chiếc thùng vào tủ trong phòng làm việc và khóa lại, rồi lại đi ra ngoài khóa cửa phòng làm việc lại.
Bạch Trác cầm chìa khóa đi về phòng ngủ, cứ mặc quần áo như vậy đi ngủ, cô chìm vào giấc mộng khi trong tay vẫn giữ khư khư chiếc chìa khóa của phòng làm việc.
Cạnh tủ quần áo của cô vẫn còn đống quần áo cô thay ra lúc sáng, ướt nhẹp và lạnh lẽo như cái lạnh vào sáng tinh mơ của ngày đầu tháng Sáu.
…
Bạch Trác đổ bệnh nặng. Kể từ hôm đó cô ốm ròng rã nửa tháng trời.
Người cô vốn đã gầy, sau trận ốm lại càng tong teo hơn, gầy đến mức trông như một bộ xương di động.
Mẹ Bạch mắng cô hèn kém, bảo đáng đời. Thế nhưng bà cũng không nhắc đến Hứa Yếm trước mặt cô nữa, cũng thôi lải nhải đến chuyện xem mắt.
Chí ít nhà họ Bạch vẫn duy trì được vẻ ngoài bình yên.
Sức khỏe của Bạch Trác ngày càng hồi phục lại như xưa. Dù là công việc hay cuộc sống hàng ngày cũng dần trở về quỹ đạo.
Trừ việc không đến công viên, thì Bạch Trác vẫn đi ngang cửa hàng tạp hóa đó để đi làm, có điều cô không còn dừng xe lại nữa.
Bạch Trác đã “cai” sữa chua.
Thậm chí cô cũng không còn bài xích chuyện xem mắt, chỉ chờ chực mẹ Bạch mở lời trước.
Nhưng lạ là bà lại không hề đề cập đến chuyện này thêm lần nào nữa.
Một năm trở lại đây, công việc của Bạch Trác ngày càng thuận lợi hơn. Trong nhà cũng không ai tạo áp lực cho cô, cuộc sống tự do tự tại của cô khiến các đồng nghiệp nữ cùng lứa trong công ty cực kỳ ngưỡng mộ.
Cô vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, thỉnh thoảng khi mọi người xúm lại trò chuyện có hỏi mẫu người đàn ông nào mới có thể thu hút được sự chú ý của Bạch Trác, cô chỉ cười nhẹ rồi phớt lờ đi mà không nói một lời nào.
Bạch Trác cũng cảm thấy bản thân ngày một tốt hơn. Cô chỉ không hiểu tại sao mỗi lần ăn cơm, Ôn Ngôn đều ra vẻ đau lòng khuyên nhủ: “Tiểu Bạch, nếu cậu thấy buồn thì cứ nói ra đi, khóc hay mắng chửi gì cũng được. Cậu không nên dồn nén trong lòng như thế.”
Mỗi lần như vậy, Bạch Trác đều thấy rất kỳ cục, bởi vì cô không hề đè nén gì cả.
Ba mươi năm cuộc đời của cô đã trôi qua như vậy.
Khoan gượm chút, chỉ còn mười tám ngày nữa là đến ngày 23 tháng 4 rồi.
Bạch Trác sắp sửa tròn ba mươi mốt tuổi.
Bạch Trác rất mong đợi đến ngày đó, mà mang theo kỳ vọng thì ngày tháng sẽ trôi qua nhanh thôi.
Ngày 23 tháng 4, cả nhà họ Bạch đều hết sức phấn khởi, bao gồm cả Bạch Trác.
Bạch Lẫm, chị dâu của Bạch Trác, đứa cháu trai sáu tuổi và bé cháu gái nhỏ hai tuổi của cô, trên mặt ai ai cũng đầy vui mừng.
Tối hôm đó, Bạch Trác nhìn mái tóc ngày một bạc trắng của ba mẹ Bạch, cúi đầu nói: “Ba mẹ, con xin lỗi!”
Mẹ Bạch hơi ngẩn ra, sau đó mắt liền đỏ hoe. Bà vỗ vỗ mu bàn tay của Bạch Trác, không ngừng bảo: “Con nghĩ thông là tốt rồi, nghĩ thông là tốt…”
Nhìn những giọt nước mắt của mẹ mình, Bạch Trác thầm nghĩ mình quả là bất hiếu.
Ngày hôm đó Bạch Trác không về nhà, cô ngủ lại trong căn phòng hồi bé.
Lúc tắt đèn, Bạch Trác mở trân mắt trong bóng tối, cô không hề buồn ngủ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cô mới từ từ nhắm mắt lại. Lúc này tâm trạng của cô mới được giải phóng.
Em cũng đã 31 tuổi rồi.
…
Hứa Yếm.
…
Thời tiết dần trở nên ấm áp, dường như tâm tình người ta cũng vui vẻ hơn.
Qua sinh nhật tuổi 31, Bạch Trác không chỉ nhiều thêm 1 tuổi, hình như cô đã bước đến điểm trũng của cuộc đời. Mọi việc đều nghĩ thoáng hơn, trạng thái cũng ngày càng ổn định.
Bạch Trác không còn đặt trọng tâm của cuộc sống vào công việc nữa. Cô dần giảm bớt khối lượng công việc, dành ra thời gian rảnh rỗi để kết bạn và giao lưu.
Cô dành nhiều thời gian hơn để bầu bạn với ba mẹ mình, nào là mua đồ cho cháu trai, cháu gái; nào là chơi cùng với chúng, thường xuyên cùng Ôn Ngôn trông bé gái vừa sinh mấy tháng của cô ấy.
Bạch Trác cười nhiều hơn trước. Tất cả mọi người đều nghĩ cô như vậy là tốt lắm rồi, đến bản thân Bạch Trác cũng nghĩ là thật.
Nhưng càng đến gần ngày đó, những người xung quanh càng đặc biệt để ý đến tâm trạng của cô. Bạch Trác bật cười, họ thực sự không cần phải như thế, cô rất ổn.
Đến ngày 21 tháng 5, Bạch Trác dậy rất sớm. Giống như năm ngoái, đầu tiên cô rửa mặt, mặc lên người bộ váy dài đến mắt cá chân, trang điểm nhẹ nhàng, trông cô vô cùng xinh đẹp.
Bạch Trác mua một bó hoa hồng sâm-panh.
Cô lái xe đi thẳng một mạch về phía trước.
Rõ ràng chỉ mới đến đây có một lần, song Bạch Trác lại quen thuộc như thể đã từng đến đây rất nhiều lần vậy.
Bạch Trác rảo bước đến chỗ Hứa Yếm, cô đặt bó hoa trong tay trước phần mộ.
Hứa Yếm vẫn là Hứa Yếm, nhưng Bạch Trác đã không còn là Bạch Trác của ngày xưa nữa rồi.
Bạch Trác nhìn Hứa Yếm, mãi lâu sau mới nói khẽ.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, Hứa Yếm.”
Giọng Bạch Trác rất nhẹ, y như sợ sẽ làm anh giật mình.
Bạch Trác không ở lại lâu, thậm chí khi cô quay về vẫn còn kịp bữa trưa.
Mẹ Bạch cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, thấy cô vẫn như ngày thường thì bà mới thoáng yên lòng. Bạch Trác ăn đồ ăn do chính tay bà nấu: “Con cảm ơn mẹ ạ!”
Khoảng thời gian này, chỉ cần Bạch Trác mở miệng nói muốn về ăn cơm nhà là mẹ Bạch đều sẽ tự tay xuống bếp, như thể bà muốn bù đắp hết những thiếu thốn hồi nhỏ cho cô.
Bạch Trác hiểu điều đó nên cô cũng rất cảm kích.
Chiều tối, ngồi cùng ba mẹ được một lúc Bạch Trác mới lái xe về nhà.
Cô tắm rửa trước và thay đồ ngủ, bật TV rồi đắp chăn nằm trên sô-pha.
Bây giờ chỉ mới tám giờ rưỡi tối nhưng cô có vẻ muốn ngủ luôn trên sô-pha.
Bạch Trác vừa nhắm mắt lại, âm thanh từ TV truyền đến đúng như đã định.
Tiếng đập cửa, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa.
Kèm theo tiếng đóng cửa là giọng của một người, dù là tiếng cửa bị đóng hay tiếng nói đều vang rất to.
“Nhanh lên, đưa tiền đây.”
Giọng khàn khàn này rõ ràng là của một lão già.
“Không có.”
Bạch Trác nhắm mắt, khóe miệng cô cong lên. Đây là giọng của Hứa Yếm.
“Thằng nhãi ranh, giờ mày đủ lông đủ cánh rồi nên quên mất ai là người sinh ra mày phỏng…”
“Phụt.”
Bạch Trác đoán chắc lúc này Hứa Yếm đang châm một điếu rồi nhìn mặt kẻ đối diện qua làn khói thuốc.
Bên tai vang đầy tiếng mắng chửi, Bạch Trác cố lắng tai để nghe ra những động tĩnh nhỏ nhất. Làm thế tựa như cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của Hứa Yếm khi mỗi lần anh hút thuốc.
Bạch Trác tưởng tượng ra động tác và nét mặt của anh, chờ đến khi đối phương ngừng mắng chửi có lẽ anh đã hút xong một điếu.
Đợi ông ta hung hãn xả hết, Hứa Yếm sẽ dập tàn thuốc, từ tốn lặp lại.
—Tôi nói rồi, không có.
“Tôi nói rồi, không có.”
Hai giọng nói đồng thanh vang lên làm Bạch Trác cười càng tươi.
Nối tiếp là tiếng mắng chửi càng tợn. Bạch Trác không cần nghĩ cũng biết ông ta tức muốn hộc máu, vết sẹo hằn sâu trên gương mặt dữ tợn.
Bạch Trác đã có lần từng nghe được giọng ông ta ở công viên.
Khi ấy cô chỉ vừa nhận ra được lòng mình. Sáng hôm đó, cô chực sẵn trước cổng công viên chờ Hứa Yếm, cô biết anh có thói quen hay chạy bộ vào buổi sáng.
Không phải tình cờ mà Bạch Trác phát hiện ra điều này. Lúc mới chuyển đến, sáng sớm cuối tuần cô tới công viên để tản bộ thì bắt gặp Hứa Yếm ở đây.
Vì vậy, Bạch Trác biết mình có thể gặp anh tại chỗ này.