Hai người khách sáo mấy câu rồi bắt đầu dùng bữa.
Trong lúc ăn, Bạch Trác vô tình liếc ông thêm đôi ba lần, hình như lần nào cũng bị ông phát hiện, bởi lần thứ hai ông còn chạm mắt với cô, song ông cũng chỉ cười hiền hòa.
Sợ ông hiểu lầm, cơm nước xong, Bạch Trác mới phân bua: “Cháu cứ cảm giác đã từng gặp chú ở đâu rồi.”
Lời giải thích này nghe hơi chối, giống kiểu chỉ qua loa lấy lệ, tuy nhiên cô thực sự cảm thấy thân quen với ông.
Cô thật thà nói: “Cháu thấy chú hơi quen ạ.”
“Có lẽ là duyên phận.” Chu Y Sinh mỉm cười trả lời, “Cơ mà thời điểm chú ra nước ngoài cháu còn chưa chào đời.”
Mười mấy năm cứ thế qua đi, thật là năm tháng chẳng bỏ quên ai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play