Cả buổi chiều, mẹ Bạch chưa có khi nào ngưng cười.
Mẹ Phúc bây giờ chỉ mới ngoài 30, những nếp nhăn trên mặt còn chưa in rõ.
“Dạ, phát rồi ạ.”
Bạch Trác cười với mẹ, nhưng cô vẫn đứng sững trước cửa nhìn căn phòng trước mặt, rề rà không cất bước.

“Trác Trác, lại đây.”
Mẹ Bạch vừa thấy Bạch Trác đi vào đã vẫy tay gọi cô lại, bà mỉm cười rất tươi.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ là vào hai ngày trước – ngày 30 tháng 5, một ngày trước hôm cô tự sát.
Khi đó tóc mai của bà đã bạc, bà đã thôi cay nghiệt và dọa dẫm cô, cũng không còn nhắc đến bất cứ chuyện gì làm cô buồn nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play