Anh quét mắt quan sát một vòng, trông thấy nhiều thứ quen thuộc bây giờ đã hóa nát vụn. Anh ngừng lại khi thấy khung ảnh vỡ tan tành bên cạnh sofa.
Ảnh của Vương Nhã Vân và Hứa Nguyệt Hâm bị vứt y chang đống rác rưởi dưới sàn, thậm chí trên mặt ảnh hằn cả dấu chân. Hứa Yếm chỉ xem thoáng qua rồi lập tức quay đi chỗ khác.
Trong phòng nào còn một ai, không có Vương Nhã Vân nói nhớ anh, cũng chẳng có Hứa Nguyệt Hâm khóc thút thít tìm anh trai.
Hứa Yếm cũng không quan tâm có ai tìm anh hay không, dưng hình như Hứa Hoành Kiến đã quên mất cái cớ để lừa anh về đây rồi thì phải.
Bọn họ rơi vào thế giằng co.
“Đồ đâu?” Cuối cùng vẫn là Hứa Hoành Kiến không nhịn nổi trước. Ông ta gần như phát rồ đóng sầm cửa lại: “Đĩ mẹ tao hỏi mày đồ đâu?!”
Hứa Yếm cũng chỉ rướn mí lên dòm ông ta một cái, cho đến khi thấy gân xanh nổi khắp trán ông ta, anh mới nhếch môi đáp: “Không biết.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT