Chương 333 Nhẫn Tâm
Người dịch : Bạn Quýt
---

Nghe Giang Đường nói như vậy, Kiều Chiêu suýt nữa lộ ra vui vẻ, nhìn chằm chằm đan dược đỏ rực trong hộp bạch ngọc một hồi rồi nói: "Ta phải mang về phân tích một chút, mới có thể điều chỉnh cách điều chế giải độc đan."
Giang Đường lấy ra một thanh chủy thủ khéo léo khoét chút đan dược trong hộp rồi khoa tay múa chân hỏi: "Cắt nhiều như vậy đủ chưa?
Kiều Chiêu kinh ngạc nhìn về phía Giang Đường.
Đây cũng không phải tiên đan thật, chẳng lẽ ngay cả một viên cũng không mang đi cho nàng?
"Thánh thượng ban tặng, không dám tặng người. "Giang Đường vẻ mặt trịnh trọng nói, trong lòng lại yên lặng rơi lệ.
Hắn dễ dàng sao, cho rằng Hoàng Thượng không có nhìn chằm chằm hắn ăn là có thể tránh thoát? Ngây thơ! Mang về nhà này hai viên "Tiên đan" này, chờ lần sau tiến cung sau Hoàng Thượng sẽ tìm hắn cẩn thận nghiên cứu thảo luận cảm nhận sau khi ăn, nếu có điểm không giống với cảm giác của Hoàng Thượng, còn không phải là muốn lôi kéo hắn thắp nến thâu đêm nghiêm túc phân tích sao.
Chỉ cần nghĩ như vậy, Giang Đường cũng chỉ còn lại đầy bụng chua xót.
Muốn làm thân tín của Hoàng thượng, lại há là chuyện dễ dàng như vậy.
"Vậy được rồi, từng này hẳn là đủ rồi. "Kiều Chiêu không biết chua xót trong lòng Giang Đường, vân đạm phong khinh nói.
Giang Đường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hô: "Thập Nhất, vào đi."
Giang Thập Nhất đẩy cửa bước vào: "Nghĩa phụ."
Giang Đường nhìn Kiều Chiêu: "Lê cô nương, Thập Nhất là nghĩa tử khác của ta, sau này hãy để hắn bảo vệ người."
Kiều Chiêu và Giang Thập Nhất đồng thời sửng sốt.
Giang Đường cười cười: "Lê cô nương đừng hiểu lầm, bởi vì cô thường xuyên ra ngoài, tôi lo lắng cho an nguy của cô."
Nha đầu này xảy ra chuyện, về sau ai phối thuốc giải độc đan cho hắn? Bị người quản chế chính là nghẹn khuất như vậy!
"Đa tạ ý tốt của đại đô đốc, nhưng vẫn không cần phiền tới người . Giang đại nhân tuổi trẻ tài cao, đi theo ta một nữ hài tử bình thường quá lãng phí nhân tài, cũng không tiện."
"Lê cô nương......"
Kiều Chiêu nghiêm mặt nói: "Đại đô đốc, sau này ta sẽ không ra khỏi thành nữa, chỉ đi lại trong thành chắc sẽ không gặp nguy hiểm đâu, ngài nói có đúng không?"
Trong kinh thành còn có thế lực nào nhiều tai mắt hơn Cẩm Lân Vệ chứ?
Giang Đường hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, thấy Kiều Chiêu kiên quyết cự tuyệt, không kiên trì nữa: "Tốt lắm, nếu Lê cô nương gặp phiền toái gì thì báo một tiếng là được."
Giang Thập Nhất mặt không chút thay đổi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã phải làm hộ vệ rồi.
"Đa tạ đại đô đốc, ta xin cáo từ trước."
"Thập Nhất, đưa Lê cô nương ra ngoài đi."
"Vâng."
"Đưa Lê cô nương về phủ. "Giang Đường lo lắng bỏ thêm một câu.
Tiểu tử ngu xuẩn này lại đem người chỉ đưa đến cửa liền trở về, hắn liền muốn đổi người!
Không đến một chén trà nhỏ Giang Thập Nhất đã trở lại.
Giang Đường khóe miệng co rút: "Không phải nói ngươi đưa Lê cô nương về phủ sao?"
"Lê cô nương nói nàng không hồi phủ. "Giang Thập Nhất thành thật nói.
"Cho nên ngươi không tiễn? "Giang Đường đặt tay lên bàn trà, tức giận đến run rẩy râu mép.
Hắn có nên điều Giang Ngũ về hay không?
"Thập Nhất, ngươi có biết vì sao ta bảo ngươi tiễn Lê cô nương không?"
"Nghĩa phụ lo Lê cô nương gặp nguy hiểm?"
Giang Đường trợn trắng mắt.
Cái rắm a, ta là vì để cho ngươi cùng nữ hài tử ở chung nhiều hơn!
"Đi xuống đi, nhanh lên. "Giang Đường nản lòng thoái chí khoát tay.
"Thập Nhất cáo lui. "Giang Thập Nhất mờ mịt đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Giang phủ, Kiều Chiêu trực tiếp đi tới quan quân Hầu phủ.
"Lê Tam. "Trì Xán chờ ở cửa.
"Trì đại ca. "Kiều Chiêu chào hỏi lại âm thầm thở dài.
Đêm qua cùng Hà thị ngủ chung một chỗ, nghe Hà thị nói không ít chuyện có liên quan đến Trì Xán, như là hắn thay phụ thân giải vây,  như là hắn mỗi ngày sớm chạy tới núi Lạc Hà.
Hà thị thậm chí hỏi ý nghĩ của nàng.
Nàng cho tới bây giờ cũng không có ý nghĩ gì cả, đã sớm rõ ràng nói cho hắn biết rồi.
Thì ra ý tốt không thể tiếp nhận, so với ác ý còn khó đối phó hơn.
Sóng vai đi trong đình viện, Trì Xán nhìn về phía trước, ánh mắt lại lặng lẽ đánh giá thiếu nữ bên cạnh.
"Lê Tam, mấy ngày nay ngươi ở trong núi rất không quen phải không?"
"Cũng không sao."
"Điểm tâm và dưa hấu ta tặng nàng đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, còn chưa cảm ơn Trì đại ca."
Trì Xán khoát khoát tay: "Cảm ơn cái gì, cũng không phải thứ quý giá gì."
Hắn trầm mặc trong chốc lát, dừng bước lại, ngữ khí hiếm thấy có chút chần chờ: "Lê Tam, Đình Tuyền nói với ngươi sao?"
Kiều Chiêu thoáng dừng bước, nhưng không ngoảnh lại, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Trì Xán vội vàng đuổi theo: "Lê Tam, ta hỏi nàng đó!
"Huynh ấy đã nói. "Kiều Chiêu ngước mắt nhìn Trì Xán, thần sắc rất nghiêm túc," Trì đại ca, ta rất xin lỗi."
Ý cười bên môi Trì Xán lập tức biến mất, không nói một lời nhìn chằm chằm Kiều Chiêu.
"Ta thật sự không có ý định lập gia đình."
Môi Trì Xán giật giật, Kiều Chiêu ngăn cản hắn nói tiếp: "Không phải vì ta còn nhỏ tùy tiện nói. Ta muốn cái gì, không cần cái gì, vẫn rất rõ ràng."
Trì Xán nhướng mày: "Nàng chính là không cần ta, đúng không?"
Kiều Chiêu nhắm mắt, hạ quyết tâm nói: "Đúng, cho dù ta thật sự lập gia đình, cũng tuyệt đối sẽ không lựa chọn Trì đại ca, cho nên sau này chúng ta vẫn giữ khoảng cách bằng hữu hoặc là --"
"Hoặc là khoảng cách giữa người xa lạ? "Trì Xán lạnh lùng cười," Lê Tam, nàng đúng là một nha đầu nhẫn tâm."
Kiều Chiêu khẽ thở dài trong lòng.
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ không lưu tình như vậy thương tổn người từng có ân cứu mạng nàng. Nhưng nàng biết, thứ mà đối phương muốn nàng vĩnh viễn không cho được, nếu lại mềm lòng, mới là đối với hắn thương tổn sâu nhất.
Trì đại ca, chặt đứt ảo tưởng là điều duy nhất ta có thể làm cho huynh.
Trì Xán dừng lại, khóe miệng nhếch lên cười, nhưng nụ cười kia lạnh đến không có một chút nhiệt độ, làm cho cả người hắn đều có vẻ quạnh quẽ tiêu điều, không còn là bộ dáng ngày xưa đối với cái gì cũng thờ ơ.
"Lê Tam. "Hắn rốt cục mở miệng, thanh âm chua xót," Nàng tự vào đi, ta nhớ ra còn có việc, đi về trước."
Hắn nói xong, cũng không đợi Kiều Chiêu đáp lại, siết chặt nắm đấm xoay người liền đi, gã sai vặt Đào Sinh đi theo phía sau xa xa kinh ngạc liếc mắt nhìn Kiều Chiêu một cái, một đầu sương mù đuổi theo.
Băng Lục cũng đi theo phía sau chạy tới: "Cô nương, Trì công tử làm sao vậy?"
"Hắn có việc gấp. "Kiều Chiêu không muốn nhiều lời, bước nhanh hơn.
Thiệu Minh Uyên và Kiều Mặc đều chờ ở chính viện, thấy Kiều Chiêu tiến vào, đồng thời nghênh đón.
"Lê cô nương đến rồi. "Ánh mắt Thiệu Minh Uyên nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng Trì Xán, trong mắt hiện lên nghi hoặc," Thập Hi không gặp Lê cô nương sao?"
"Trì đại ca có việc gấp, đi trước rồi. "Kiều Chiêu giải thích một câu, nhìn về phía Kiều Mặc.
"Chiêu Chiêu, muội gầy rồi. "Kiều Mặc nhìn Kiều Chiêu không chớp mắt.
Kiều Chiêu mỉm cười: "Không gầy, là ảo giác của đại ca thôi."
Thiệu Minh Uyên thờ ơ lạnh nhạt, luôn cảm thấy giọng nói của hai người có gì đó không đúng.
Lúc này một gã thân vệ đi tới, ghé vào bên tai Thiệu Minh Uyên nói nhỏ vài câu.
Thiệu Minh Uyên gật đầu, nói với hai người: "Cữu huynh, Lê cô nương, các ngươi ngồi trước đi, trong cung có người tới, truyền ta vào cung một chuyến."
Chờ Thiệu Minh Uyên vừa đi, Kiều Mặc liền ra hiệu cho Kiều Chiêu đi theo.
Hai huynh muội ngồi xuống trong đình, Kiều Mặc thấp giọng nói: "Quan quân Hầu nói với ta, chuyện mợ hạ độc ta đã có manh mối."
"Tra được gì rồi? "Ánh mắt Kiều Chiêu căng thẳng.
Chuyện anh cả trúng độc, không ngờ Thiệu Minh Uyên lại có manh mối nhanh như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play