Chương 330 Xuống núi
Người dịch: Bạn Quýt
---
Cẩm Lân Vệ trực tiếp ngăn cản những người muốn lên núi.
"Nữ nhi của ta còn ở trên núi, vì sao ta không thể đi lên? "Hà thị tiến lên một bước, ngực ưỡn thẳng.
"Ngoại trừ Cẩm Lân Vệ, bất luận kẻ nào cũng không được lên núi. "Giang Thập Nhất lạnh như băng nói.
"Ngươi còn nói đạo lý hay không? "Hà thị tức giận chống nạnh chất vấn.
Giang Thập Nhất không chút thay đổi vung tay lên: "Lên núi."
Cẩm Lân Vệ bọn họ khi nào cần nói đạo lý để làm việc cơ chứ? Phụ nhân này quả thực không thể nói lý.
"Lão gia, ngài xem những người này - - "Hà thị tức giận đến không chịu được, kéo kéo ống tay áo Lê Quang Văn.
Giang Viễn đi tới: "Lê phu nhân không cần nóng vội, chúng tôi cũng phụng ý cấp trên làm việc, tại hạ cam đoan với ngài, nhất định sẽ đưa Lê cô nương bình yên vô sự đến bên cạnh ngài."
"Đa tạ. "Lê Quang Văn tạ ơn qua loa, kéo Hà thị nói," Chúng ta qua bên kia chờ đi."
Bên kia đường, mới dựng một mái che lớn hơn, thoải mái hơn. Đây là Hà thị tự bỏ tiền túi ra xây, hai vợ chồng mỗi ngày vừa mở mắt đúng giờ tới nơi này chờ tin.
Trì Xán đứng bất động ven đường, Dương Hậu Thừa khoác vai anh: "Thập Hi, chúng ta cũng vào trong lều chờ đi, đứng ở đây một lát sẽ bị cảm nắng."
"Ngươi nói, đêm hôm đó truyền đến sơn tự tiếng chuông, là xảy ra chuyện gì?"
Dương Hậu Thừa gãi đầu: "Không biết", sau đó hỏi Thiệu Tri, “Không phải cậu ấy không nói gì sao."
Trì Xán nhìn về phía chùa Đại Phúc, ánh mắt chuyển sâu: "Không nói gì mới có vấn đề."
Hắn mặc dù rất tùy hứng, nhưng càng hiểu rõ tình hình, giống như hôm nay Cẩm Lân Vệ không cho bất luận kẻ nào lên núi, đủ để nói rõ trong núi đã xảy ra chuyện rất lớn. Hắn mặc dù hận không thể lập tức nhìn thấy Lê Tam, cũng biết không thể xằng bậy vào lúc này.
Chu Ngạn nói đúng, nếu hắn muốn có được nàng, trước hết phải bình tĩnh, trưởng thành đến đủ để nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Lê Tam, ngươi cần phải chờ ta!
"Đội trưởng, chúng ta thật sự không lên núi? "Mấy tên thân vệ vây quanh Thiệu Tri hỏi.
Thiệu Tri xoay người đi ra ven đường, vừa đi vừa nói: "Không nghe Cẩm Lân Vệ nói sao, cấp trên phân phó, chỉ cho phép người của Cẩm Lân Vệ lên núi."
"Dựa vào cái gì chứ! Tin tức trên núi đều là tướng quân của chúng ta truyền đến, hiện tại đường đã thông, chúng ta còn không thể lên núi nghênh đón tướng quân đại nhân xuống sao?"
Thiệu Tri giơ tay tát người nọ một cái: "Đừng nói lung tung, muốn gây họa cho tướng quân chúng ta sao?"
Cẩm Lân Vệ mới là tâm phúc của Hoàng Thượng, tướng quân càng vào thời điểm này càng nên khiêm tốn, bọn họ vì tướng quân tranh giành danh tiếng nhất thời, quay đầu lại hại tướng quân bị Hoàng Thượng ghi vào sổ đen, đó mới là cái được không bù đắp đủ cái mất.
Qua bên kia chờ đi, tướng quân đại nhân không bao lâu nữa sẽ xuống núi.
Gần trăm Cẩm Lân Vệ dưới sự dẫn dắt của Giang Viễn Triều và Giang Thập Nhất đến chùa Đại Phúc.
Án mạng xảy ra ở Sơ Ảnh Am và Đại Phúc Tự ,Thiệu Minh Uyên đã thông qua bồ câu đưa thư truyền ra ngoài, nhiệm vụ lúc này của Giang Viễn Triều chính là điều tra rõ ràng tình tiết vụ án, mà Giang Thập Nhất thì phụ trách hộ tống Vô Mai sư thái xuống núi.
"Lê cô nương đi thôi. "Giang Thập Nhất đem Vô Mai sư thái an bài thỏa đáng, đi tới trước mặt Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu cúi người với Thiệu Minh Uyên: "Thiệu tướng quân, tôi xuống núi trước, Thần Quang trước mắt không nên đi đường núi, để hắn tạm thời nghỉ ngơi trong chùa đi."
Nàng bị nhốt trong núi lâu như vậy, nhất định đã làm cho cha mẹ thân nhân Lê gia lo lắng.
"Lê cô nương đi thong thả. "Nhìn bóng lưng cô gái đi xa, trong lòng Thiệu Minh Uyên sinh ra vài phần hâm mộ.
Có người lo lắng nhớ nhung, thật sự là vô cùng tốt.
"Hầu gia? "Giang Viễn Triều nhíu mày.
Thiệu Minh Uyên thu hồi tầm mắt, im lặng nói: "Giang đại nhân, chúng ta vào trong nói chuyện đi."
"Được. "Giang Viễn cười cười, quay đầu nhìn bóng lưng Giang Thập Nhất.
Nghĩa phụ đến tột cùng là nghĩ như thế nào đây? Chẳng lẽ vì ngăn chặn hắn cùng Lê cô nương,liền muốn để Giang Thập Nhất chen ngang một chân sao?
Nghĩ đến khả năng này, Giang Viễn Triều bật cười.
Hắn cũng không cho rằng Lê cô nương sẽ trúng "Mỹ nam kế" này. Hắn đã bắt đầu chờ mong cảnh Giang Thập Nhất làm sao bị cự tuyệt rồi.
Kiều Chiêu lần đầu tiên cảm thấy đường xuống núi dài như vậy, cũng may Băng Lục ở một bên nói không ngừng, khiến thời gian trôi qua dễ dàng hơn một chút.
"Cô nương, Thần Quang khi nào có thể xuống núi vậy?
"Sao cơ?"
Tiểu nha hoàn đỏ mặt: "Hắn là phu xe của cô nương mà, vẫn không hồi phủ, về sau cô nương ra ngoài nên làm cái gì bây giờ?"
Giang Thập đi cách đó không xa, lạnh như băng hỏi: "Lê cô nương cần người đánh xe sao?"
Nghĩa phụ đã dặn dò, bất cứ nhu cầu gì của Lê cô nương chỉ cần trong phạm vi hợp lý, muốn hắn tận lực thỏa mãn.
"Liên quan gì đến ngươi? "Băng Lục liếc mắt.
Cẩm Lân Vệ này không có vấn đề gì chứ, muốn cướp vị trí phu xe với Thần Quang nhà nàng?
Kiều Chiêu cũng cảm thấy có chút cổ quái, đại khái nàng cùng Cẩm Lân Vệ bát tự không hợp, lúc trước Giang Viễn Triều mạc danh kỳ diệu theo dõi nàng một tiểu cô nương, hại nàng suýt nữa bại lộ thân phận, hôm nay lại xuất hiện Giang Thập Nhất, tuy rằng luôn luôn lạnh lùng, nhưng số lần xuất hiện ở trước mặt nàng hình như càng ngày càng nhiều.
"Không cần, ta đã có phu xe. "Kiều Chiêu bình tĩnh nói.
"À. "Giang Thập Nhất lời ít ý nhiều đáp một tiếng.
Vậy vừa vặn không cần hắn đi tìm phu xe, hi vọng Lê cô nương luôn làm cho người ta yên tâm như vậy mới tốt.
Lại nói tiếp, nghĩa phụ an bài cho hắn loại công việc nhàm chán này làm cái gì? Rõ ràng hắn so với Giang Thập Tam am hiểu thẩm vấn người hơn, vung roi tẩm nước muối mới là sở trường của hắn.
Một đường trầm mặc xuống núi, Kiều Chiêu nhìn chung quanh bốn phía, còn chưa tìm được đám người Lê Quang Văn đã bị Hà thị xông tới ôm lấy: "Chiêu Chiêu của ta, nương cuối cùng đã thấy được con, hu hu hu......"
"Phu nhân, ngài cản đường rồi. "Giang Thập Nhất lạnh lùng nhắc nhở.
Băng Lục lặng lẽ bĩu môi nói thầm một tiếng: "Chưa từng thấy người nào sát phong cảnh như vậy."
Giang Thập Nhất không chút thay đổi liếc nhìn Băng Lục.
Băng Lục tự nhiên cảm thấy da đầu tê dại, không dám nói gì nữa.
"Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói. "Kiều Chiêu không có sở thích bị người vây xem, lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng, đúng, về nhà, chúng ta về nhà, mấy ngày nay tổ mẫu con ăn không ngon ngủ không yên, đã sớm ngóng trông con trở về rồi." Hà thị kéo tay Kiều Chiêu đi về phía Lê Quang Văn.
"Lê cô nương, Giang đại cô nương rất lo lắng cho ngươi, muốn mời ngươi đi Giang phủ làm khách. "Giang Thập Nhất lấy ra một tấm thiệp mời đưa tới.
Kiều Chiêu đưa tay nhận lấy: "Thay ta cảm ơn Giang đại cô nương.
Hà thị vừa thấy Kiều Chiêu nhận thiếp mời, không khỏi sốt ruột, nhéo cánh tay Kiều Chiêu một cái nói: "Chiêu Chiêu, sắc mặt con thật khó coi a, nhanh cùng nương về nhà đi, mời đại phu xem cho con."
Nói xong, Hà thị cũng không đợi Giang Thập Nhất có phản ứng gì, kéo Kiều Chiêu lên xe ngựa dừng ở ven đường.
Lê Quang Văn xấu hổ sờ sờ mũi.
Hắn còn chờ khuê nữ nhào vào trong lòng hắn mừng quá mà khóc, kết quả ngay cả một tiếng cha cũng chưa kêu đã bị vợ kéo lên xe, thật không vui!
Mắt thấy xe ngựa dần dần đi xa, Dương Hậu Thừa không hiểu nhìn Trì Xán: "Thập Hi, sao vừa rồi ngươi không qua bên đó?"
Trì Xán lườm anh một cái: "Lúc này qua đó làm gì? Ta đâu có ngốc!"
Nếu chỉ có Lê Tam thì thôi, hiện tại cha mẹ nàng đều ở đây, hắn chính là thanh niên tốt quy củ thủ lễ.