Chương 331 Hẹn
Người dịch : Bạn Quýt
---
Dương Hậu Thừa càng khó hiểu: "Vậy mỗi ngày ngươi chạy tới đây, ngồi chờ cả buổi làm gì?"
"Đến nhìn xem nàng ấy bình an vô sự, còn chưa đủ sao? "Trì Xán tiêu sái xoay người, giơ tay vỗ vỗ bả vai Dương Hậu Thừa," Đi thôi, đi uống rượu."
"Vậy Lê cô nương bên kia thì sao?"
"Ngày mai đi phủ của Đình Tuyền chờ nàng. "Trì Xán xoay người lên ngựa.
"Ngày mai ta đến ca trực rồi."
Trì Xán liếc xéo Dương Hậu Thừa một cái: "Ngươi không cần phải đi."
Dương Hậu Thừa: "..." Trọng sắc khinh bạn cũng không phải như vậy chứ?
Hai người cưỡi ngựa dần dần đi xa.
Trên đường hồi phủ, Hà thị vẫn lôi kéo Kiều Chiêu nhìn không ngừng, vừa nhìn vừa rơi lệ: "Nha đầu này, thật không làm ta bớt lo!"
Kiều Chiêu đau lòng, ôm cánh tay Hà thị dịu dàng nói: "Nương, thật có lỗi, khiến người lo lắng."
"Khụ khụ. "Lê Quang Văn nghiêm mặt ho khan một tiếng.
"Còn có phụ thân, đều là nữ nhi không tốt. "Kiều Chiêu trong lòng tràn đầy áy náy, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Nàng không có cách nào làm Lê Chiêu thuần túy, Lê Chiêu chân chính đã sớm không còn, nàng chỉ có thể không khiến cho người Lê gia bởi vì nàng mà thương tổn, tận hết khả năng để cho bọn họ sống tốt hơn mà thôi.
"Ta đã lâu không chơi cờ. "Lê Quang Văn xụ mặt nói.
"Trở về nữ nhi bồi phụ thân đánh cờ."
"Trong thư phòng của ta còn thiếu một bức tranh."
"Nữ nhi vẽ cho phụ thân một bức Xuân Sơn Yên Vũ Đồ được không?"
Lê Quang Văn lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cười rộ lên, từ trong ống tay áo lấy ra một cái giấy gói đưa qua: "Đây là thịt bò sốt tương. Mấy ngày nay con ở trong núi luôn phải ăn chay, có phải thèm ăn chút thịt không?"
"Cảm ơn phụ thân. "Kiều Chiêu ngửi mùi thịt bò sốt tương, lại chợt nhớ tới con gà nướng đã ăn trong rừng trúc đêm hôm đó.
Ừm, con gà nướng kia mùi vị rất ngon, đáng tiếc về sau không có cơ hội ăn được.
Xe ngựa chạy như bay trên đường, mới dừng lại trước cửa Lê phủ, tin tức đã truyền đến chỗ Đặng lão phu nhân.
"Lão phu nhân, Tam cô nương đã trở lại!"
Đặng lão phu nhân đột nhiên đứng lên, bỗng cảm thấy choáng váng liền ngã trở lại ghế thái sư.
"Lão phu nhân, ngài làm sao vậy?"
Kiều Chiêu còn chưa vào nhà đã nghe tin Đặng lão phu nhân không khỏe, vội vàng xách váy chạy vào.
Đặng lão phu nhân đã khôi phục thần sắc như thường, nhìn cháu gái vội vàng chạy tới, cười nói: "Chiêu Chiêu a, chạy chậm một chút."
Kiều Chiêu quỳ xuống, dập đầu với Đặng lão phu nhân: "Tổ mẫu, cháu gái đã trở lại. Cháu gái bất hiếu, mấy ngày nay khiến người lo lắng."
"Trở về là tốt rồi. "Đặng lão phu nhân khoát tay, xua người không liên quan rời đi.
"Tam nha đầu gầy đi rồi. "Đặng lão phu nhân đánh giá Kiều Chiêu từ trên xuống dưới, nói với Hà thị," Lão đại nương tử, con đi phân phó phòng bếp làm mấy món ngon, hôm nay người một nhà chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên."
"Vâng, con dâu đi ngay. "Hà thị lòng tràn đầy vui mừng đi ra ngoài.
Kiều Chiêu rũ mắt, nhếch khóe môi.
Mẫu thân vẫn thành thật như vậy.
Kiều Chiêu nghĩ không sai, Đặng lão phu nhân tách Hà thị ra đương nhiên là có chuyện muốn nói.
"Lại đây, tới ngồi bên cạnh tổ mẫu."
Kiều Chiêu thuận theo ngồi xuống.
"Chiêu Chiêu, Đại Phúc Tự đã xảy ra chuyện gì?"
Tiếng chuông đêm hôm đó làm cho người khắp kinh thành đều đang suy đoán nghị luận.
Chuyện ở Sơ Ảnh Am, Cẩm Lân Vệ đã dặn dò không được tiết lộ với bên ngoài, nhưng đối với Đặng lão phu nhân Kiều Chiêu không có ý định giấu diếm.
Nàng đơn giản đem chuyện xảy ra mấy ngày nay kể lại một lần, nghe được Đặng lão phu nhân hết hồn hết vía: "May mà con không sao, ai có thể nghĩ đến Đại Phúc tự cùng Sơ Ảnh Am lại còn có người dám hành hung chứ!"
"Về sau con không tới đó nữa."
Đặng lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt nói: "Về sau ở nhà buồn bực, chúng ta đi dạo trong thành đi."
"Được, con nghe lời tổ mẫu. "Kiều Chiêu ngoan ngoãn gật đầu," Tổ mẫu, con xem cho ngườ một chút, vừa rồi không phải người không thoải mái sao."
"Người có tuổi đều như vậy, không sao đâu con. "Đặng lão phu nhân nói như vậy, vẫn vươn cổ tay ra.
Kiều Chiêu bắt mạch xong cũng yên lòng.
Lão thái thái tuy có chút lao lực nhưng thân thể vẫn rất tốt.
"Ta đã nói không có việc gì, tổ mẫu lúc còn trẻ còn xuống đất, cũng không phải là những lão thái thái sống an nhàn sung sướng. "Đặng lão phu nhân nói xong chớp mắt, hướng phía đông hất cằm," Ngược lại bá tổ mẫu con kìa, bệnh mắt ngày càng nghiêm trọng, trước đó vài ngày còn tìm tổ mẫu hỏi xem con làm sao mà chữa khỏi cho tiểu súc sinh Trường Xuân bá gia kia."
Kiều Chiêu nghe xong trong lòng khẽ động.
Lão Hương quân Đông phủ đang đánh chủ ý với nàng? Tính ra biết chút y thuật cũng tốt, nói không chữa được, ai cũng không làm gì được nàng.
"Chiêu Chiêu, con về tắm rửa, thay quần áo đi, chờ đến giờ cơm thì ta để nha hoàn đi gọi con."
"Vậy cháu gái cáo lui."
Kiều Chiêu trở lại Tây Xuyên viện, A Châu bước nhanh ra đón: "Cô nương - -"
Nha hoàn xưa nay ổn trọng giờ lại kéo ống tay áo Kiều Chiêu mà vành mắt đỏ hoe.
Kiều Chiêu cũng coi như là đi qua Quỷ Môn Quan một lần, trong lòng tuy có ưu sầu nhưng vẫn vỗ vỗ mu bàn tay A Châu: "Không có việc gì, ta rất tốt."
Băng Lục đưa tay ôm A Châu thật chặt, đem A Châu ôm sửng sốt: "Băng Lục?"
"Ừ, bỗng nhiên cảm thấy ngươi thuận mắt hơn những con lừa trọc ở Đại Phúc Tự nhiều." :v
A Châu: "......"
Kiều Chiêu sảng khoái đi tắm, thay quần áo sạch sẽ thoải mái xong mới lấy thiệp mời Giang Thập Nhất đưa cho nàng ra xem.
Kiều Chiêu cũng không cho rằng thiệp mời này thật sự là Giang Thi Nhiễm đưa cho nàng. Nàng nghĩ hẳn là Giang Đường lấy danh nghĩa con gái muốn gặp nàng, không nghĩ tới sau khi xem qua mới phát hiện đã đoán sai.
Tấm thiếp mời này thật sự do Giang Thi Nhiễm đưa, hẹn nàng tới Giang phủ gặp mặt.
Lần đó gặp nhau, Giang đại cô nương hận không thể đem nàng chia thành tám mảnh, hiện tại không ngờ lại gửi thiếp mời cho nàng?
"Cô nương, người xem tấm thiệp này làm gì? Không phải người thật sự muốn đi chứ? Người ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn, Giang đại cô nương không phải người tốt. "Băng Lục tận mắt thấy Giang Thập Nhất đưa thiệp mời cho Kiều Chiêu, nhịn không được nói.
"Chẳng phải em chưa từng đi dạo phủ Đại Đô Đốc sao? Ngày mai dẫn em đi. "Kiều Chiêu cười híp mắt nói.
Thiệp mời này là Giang Thập Nhất đưa cho nàng, chứng tỏ Giang Đường cũng biết chuyện này. Như vậy cho dù lần này nàng không đi thì vẫn không tránh khỏi lần sau. Đã như vậy, không bằng trực tiếp đối mặt, có phiền toái gì nhanh chóng giải quyết.
"Cô nương thật muốn đi sao? Vạn nhất Giang đại cô nương khi dễ ngài thì làm sao bây giờ?"
"Không phải có Băng Lục sao. "Kiều Chiêu trêu chọc nói.
Băng Lục vừa nghe lập tức nhiệt huyết sôi trào đi ra ngoài: "Cô nương, tỳ nữ ra ngoài luyện một bộ quyền xong lại đến hầu hạ người!"
Nàng phải luyện võ thật tốt để bảo vệ cô nương!
Hôm đó mọi người Tây phủ tụ tập trong Thanh Tùng đường quây quần ăn một bữa cơm đoàn viên ấm áp. Ngay cả đại cô nương Lê Kiểu đã lâu không bước ra khỏi cửa phòng cũng xuất hiện.
Mặc dù ánh mắt u buồn của Lê Kiểu chưa từng rời khỏi Kiều Chiêu nhưng Kiều Chiêu lại không hề bị ảnh hưởng, cứ như vậy thoải mái dùng cơm, sau lại bị Hà thị lôi kéo cùng nhau nghỉ ngơi ở Nhã Hòa Uyển Chính viện.
Lê Quang Văn yên lặng đi vào thư phòng.
Trước kia ngủ trong thư phòng nhiều năm như vậy, sao mới mấy ngày không ngủ lại có chút không quen? Nằm trên chiếc giường thấp cứng rắn trong thư phòng, Lê đại lão gia ưu thương nghĩ.
Hôm sau, Kiều Chiêu thu dọn thỏa đáng, đúng hẹn đi Giang phủ.