14.

Tôi như bị ma xui quỷ khiến mà đọc hết những đoạn hội thoại của anh ấy.

Sau đó tôi mới tỉnh ngộ và cảm thấy xấu hổ vì mình đã lén lút đọc lén.

Dù biết không đúng đắn...

Nhưng...

Lục Tế Xuyên, ý anh ấy là gì?

Anh ấy quan tâm đến ý nghĩa đằng sau mỗi hành động của tôi đến vậy sao?

Còn chuyện kỹ năng hôn không tốt...

Đâu phải vì lý do đó!

Chờ đã.

Ánh mắt anh ta vừa rồi tránh né, không lẽ cũng vì chuyện này?

Tôi lại nhớ về nụ hôn hôm đó.

Kéo dài sâu đậm, khiến người ta chìm đắm.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy như toàn bộ xương cốt mềm nhũn. Chỉ biết ôm lấy cổ Lục Tế Xuyên và đón nhận anh.

Kỹ năng hôn của anh ấy không hề kém cỏi.

Ít nhất là tôi thấy khá là...

Càng nghĩ tôi càng thấy mặt mình nóng lên.

Nhìn lại cuộc trò chuyện của Lục Tế Xuyên và người bạn mạng nhiệt tình, tôi càng thấy mặt mình đỏ hơn.

Nghĩ lại, tôi hình như chưa bao giờ kịp giải thích cho Lục Tế Xuyên về việc bị chẩn đoán nhầm. Bây giờ có lẽ anh ấy thực sự đang muốn tìm xin lỗi và hôn tôi một lần nữa.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.

Khi đang lúng túng không biết phải làm sao, tôi ngẩng đầu lên vừa lúc chạm mắt Lục Tế Xuyên ở cửa văn phòng.

Anh ấy có vẻ sợ chạm mắt với tôi hơn.

Chỉ nhìn 1 cái anh ấy đã vội vàng bước đi.

Tôi vội vàng cúi đầu run rẩy tắt trang web, tiếp tục tìm tài liệu.

Nửa tiếng sau.

Khi tôi rời văn phòng Lục Tế Xuyên thì không thấy anh ấy nữa, chỉ thấy 1 vài đồng nghiệp vừa đi từ phòng trà nước ra

Họ đang thì thầm bàn luận.

"Mọi người có thấy Lục tổng không? Thật là lạ lùng! Tại sao ngài ấy cứ đi quanh quẩn xung quanh văn phòng như vậy?"

"Dường như ngài ấy đang kiểm tra công việc. Mấy người hay lười biếng giờ đây không dám tiếp tục nữa."

"Mọi người nghĩ xem một người quyền lực như vậy để quản lý công ty cần có phương pháp riêng. Lục tổng không ngồi trong văn phòng mà lại đi ra ngoài giám sát..."

"Nhưng tôi cảm giác Lục tổng trông có vẻ lo lắng, ánh mắt cũng không dừng ở các nhân viên, không giống kiểu đang kiểm soát công việc của mọi người đâu"

"Các người thì biết gì chứ? Đó gọi là một chiến thuật ‘giương đông kích tây"...

15.

Vì những gì vô tình nhìn thấy, tôi căng thẳng cả ngày.

Tôi thực sự không chắc chắn về suy nghĩ của Lục Tế Xuyên bây giờ. Nhưng có lẽ anh ấy... ít nhất là không ghét tôi.

Nhưng tôi cũng không cảm thấy rằng anh ấy thích tôi.

Anh ấy thực sự nghĩ gì về tôi?

Tôi không thể hiểu nổi.

Nhưng thực sự rất muốn biết.

Sau khi suy nghĩ mãi, tôi quyết định lấy hết can đảm để nói chuyện với Lục Tế Xuyên.

Khi nghe thấy tôi muốn mời ăn tối, Lục Tế Xuyên có vẻ hơi căng thẳng. Nhưng sau một hồi do dự, anh ấy vẫn đồng ý.

Lúc anh ấy gật đầu đồng ý thì có vẻ như bản thân có phần nhẹ nhõm, thoải mái hơn.

"Đúng lúc... Tôi cũng có một số điều muốn nói với em."

Tôi chợt ngẩn ngơ.

Anh ấy không phải sẽ xin lỗi về chuyện kỹ thuật hôn đâu nhỉ? Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi, tôi cảm thấy ngượng chín mặt.

Chỗ ăn tối được quyết định là nhà hàng của Trình Triết. Khi biết tôi muốn nói chuyện với Lục Tế Xuyên, cậu ta còn hào hứng hơn cả tôi.

Trình Triết liên tục níu lấy tay tôi không buông để đưa ra lời khuyên, nói không ngừng.

Cậu ta sốt ruột đến nỗi liên tục giậm chân.

"Bà cứ nghe tôi, cứ thẳng thắn tỏ tình với anh ấy! Cách mà tôi nói với bà hôm trước có phải rất hữu ích không? Bà phải nghe theo tôi!"

Tôi che mặt: "Như thế quá đột ngột!"

Cậu ấy phản bác: "Hai người đã hôn nhau rồi, tỏ tình có gì mà đột ngột?"

Khi Lục Tế Xuyên đến, cảnh tượng anh ấy nhìn thấy là Trình Triết đang nắm chặt tay tôi và hào hứng không thôi.

Anh ấy trông như bị đóng băng tại chỗ, cho đến khi tôi nhận ra có người ở cửa.

Lúc đó Trình Triết mới buông tay tôi ra.

Tôi vội vàng đi đón Lục Tế Xuyên: "Lục tổng! Sao không vào đây? Mời mời..."

Nhưng ánh mắt của anh lại lướt qua tôi, quét nhẹ qua người Trình Triệt một cái, rồi lơ đãng thu hồi.

Khi dẫn anh ấy vào phòng riêng, tôi cảm thấy hình như tâm trạng của anh ấy không tốt lắm.

Tôi cẩn thận thăm dò:

"Lục tổng, anh có chuyện gì vậy?"

Anh chỉ chậm rãi lắc đầu:

"Mối quan hệ của em và người bạn kia thật tốt."

Giọng điệu có vẻ hơi kỳ lạ.

Tôi nghiêng đầu: "Anh nói Trình Triệt à?"

"Cậu ấy chính là người bạn thân thiết của tôi và cũng thích những anh chàng đẹp trai. Nói ra thì... anh cũng vì cậu ấy mà bị người ta bàn tán."

Ngay khi tôi nói xong, bước chân của Lục Tế Xuyên chợt lừng lại.

Anh quay đầu, với vẻ mặt hơi ngạc nhiên:

"Cậu ấy chỉ thích đàn ông?"

Tôi gật đầu, hơi không hiểu: "Đúng vậy."

Lục Tế Xuyên đứng lặng tại chỗ.

16.

Tôi hỏi lại: "Có chuyện gì vậy?"

Anh ấy như tỉnh mộng, lắc đầu liên tục:

"À... không có gì."

"Chúng ta vào trong đi, tôi còn việc cần nói."

Tâm trạng của anh ấy dường như lại bất chợt trở nên tốt hơn. Bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng riêng.

Nhưng khi tôi nghe anh ấy nói muốn nói chuyện...

Tôi lại bắt đầu cảm thấy da đầu tê rần.

Anh ấy tuyệt đối không nên xin lỗi tôi!

Vì vậy, ngay khi vừa ngồi xuống, tôi đã nhanh chóng cho Lục Tế Xuyên xem tờ kết quả xét nghiệm của mình. Hành động này của tôi hoàn toàn ngăn chặn lời nói của anh ấy!

Trong lúc Lục Tế Xuyên đang chăm chú nhìn tờ giấy, tôi vội vàng giải thích:

"Tôi cũng có điều muốn nói với anh, thực ra tôi không bị ung thư, tôi chỉ bị thiếu máu thôi..."

Anh ấy ngơ ngác nhìn lên.

Tôi tiếp tục bổ sung:

"Hôm đó khi anh đi tắm, bác sĩ đã nói với tôi, tôi chỉ nghĩ tới việc mình không phải chết nữa, nên, nên cảm thấy khá là căng thẳng, ờ, thì..."

Anh ấy tiếp tục ngơ ngác nhìn tôi.

Sau vài giây tiêu hóa lời nói của tôi, biểu hiện trên mặt anh ấy dần trở nên thoải mái hơn.

Từ trạng thái mơ hồ, anh ấy dường như đã sáng tỏ mọi việc sau đó chuyển thành vui vẻ và vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ trong vòng 1 phút, anh ấy dường như trải qua tất cả cảm xúc của cuộc đời.

"Thì ra... thì ra là vậy!"

"Quá... quá tốt rồi."

Không biết đó có phải là ảo giác của tôi không. Nhưng anh ấy còn tự lẩm bẩm 1 mình có vẻ như khá xúc động.

Tôi cố tình cười để làm lấy lòng:

"Nhưng tôi vẫn rất xin lỗi anh... thực sự rất tiếc."

Anh ấy chớp mắt, rồi ngay lập tức phóng khoáng vẫy tay.

"Không sao, thế này rất tốt."

"Vì lý do này, tôi rất thích."

Thích lý do này ư?

Cũng đúng thôi.

Ít nhất thì cũng chứng tỏ anh ấy không phải là người hôn kém.

Lục Tế Xuyên giơ tay rót một tách trà, lông mày dần giãn ra.

"Vì chúng ta đã nói tới chuyện này nên tôi có thể yêu cầu một lời giải thích được không?"

Tôi ngơ ngác nhận lấy chiếc cốc trà anh đưa.

"Chuyện này, chuyện này nghĩa là sao?"

Anh cười nhẹ với tôi.

"Không nói đến những thứ khác, lần em hôn tôi phải tính sao?"

Đầu óc tôi trống rỗng. Dù nguyên nhân tôi hẹn anh tới đây là để nói chuyện rõ ràng nhưng tôi không ngờ anh lại muốn nói về nụ hôn kia.

Thấy tôi ngơ ngác, anh chầm chậm nhấp một ngụm trà.

"Chẳng lẽ..."

Tôi muốn phủ nhận, nhưng lại không biết phủ nhận xong sẽ nói gì.

Chỉ có thể bất lực ngước mắt lên.

Nhìn vào mắt Lục Tế Xuyên.

Nhưng chỉ thấy anh ta nhướng mày với tôi, môi mỏng từ từ phun ra 2 chữ:

"Không lẽ."

Đầu óc tôi bỗng dưng trắng xoá.

Giây phút này, tôi chỉ hận mình không chuẩn bị sẵn trước câu trả lời.

Ai ngờ Lục Tế Xuyên lại bất ngờ nói như vậy!

Tôi nói lắp bắp: "Không phải... tôi..."

Lục Tế Xuyên nhìn tôi.

Tôi càng căng thẳng hơn.

"Tôi... ờ... anh..."

"Anh định làm thế nào?"

Anh ấy đặt cốc trà xuống, giọng kéo dài.

"Anh nghĩ..."

"Em có thể cho anh một danh phận."

Tôi ngơ ngác: "Có ý gì?"

Anh ấy chớp mắt.

"Nghĩa là..."

"Em có thể làm bạn gái của anh không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play