12.

Không lâu sau đó, Lục Tế Xuyên lại gọi tôi vào văn phòng.

Khi tôi đẩy cửa vào, anh đang ngồi thẳng lưng trước bàn làm việc, đeo một cặp kính có viền mạ vàng, cúi đầu 45 độ nghiêm túc xem xét một tài liệu.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ từ trên cao, vô tình rơi trên nửa khuôn mặt của anh ấy, đẹp như một bức tranh.

Tôi chợt ngẩn ngơ một lúc.

Lục Tế Xuyên mới chợt gật đầu: "Em đến rồi."

Tôi vươn cổ hỏi:

"Có chuyện gì vậy, Lục tổng?"

Anh im lặng đặt tài liệu xuống.

Rồi vừa rộn dọn dẹp trên bàn làm việc, vừa chậm rãi mở lời:

"…Tại sao em lại mang bữa sáng đến cho tôi?"

Tôi nhớ lại lời Trình Triệt dạy tôi hôm qua.

Tôi vội vàng giải thích: "Vì… thấy anh luôn quý trọng thời gian, tôi sợ anh để tiết kiệm thời gian mà không chăm sóc bản thân, không đi ăn sáng…"

Anh hơi sửng sốt.

Trên khuôn mặt xuất hiện một vẻ bối rối kỳ lạ.

Tôi không thể tin nổi mà xoa xoa mắt.

Đôi môi căng thẳng mím chặt cách đây vài giây phút trước của anh đã thả lỏng hơn.

Anh ngẩng đầu, giữ một tư thế kiêu kỳ: Vất vả cho em rồi.

Tôi tiếp tục học thuộc lời thoại:

"Tôi nguyện làm bất cứ điều gì cho Lục tổng!"

"Lục tổng có việc gì cần tôi giúp không?"

Anh ấy ho nhẹ một tiếng, vẫy tay với tôi:

"Không có gì nữa."

Tôi nhanh nhẹn bày tỏ: "Vậy tôi đi trước đây, anh có việc gì cứ gọi tôi!"

Ngay khi tôi quay người chuẩn bị rời khỏi văn phòng, Lục Tế Xuyên lại gọi tôi.

Tôi quay đầu lại.

Anh ta trông rất đắn đo, tâm trí như vừa đấu tranh 1 hồi, cuối cùng cúi đầu không nhìn tôi mới bắt đầu mở lời.

"Cái váy hôm nay trông đẹp lắm... nhưng sau này đi làm đừng mặc nó nữa."

Tôi chớp chớp mắt, hơi không hiểu.

Chẳng phải Trình Triệt đã nói Lục Tế Xuyên sẽ rất thích sao!

Tôi không nhịn được mà hỏi: "Tại sao?"

Anh ta mím chặt môi, không nói gì.

Tôi tiếp tục nói tiếp: "Anh thấy nó không đẹp à?"

Lục Tế Xuyên lại giật mình một lần nữa.

Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, và trong giây lát sau khi nhìn thấy tôi, anh lập tức tránh ánh mắt, và vành tai dần dần đỏ lên.

"Em... hỏi tôi cái này làm gì?"

Tôi gãi gãi đầu:

"Tôi nghĩ anh sẽ thích mà."

Trong chốc lát, mặt anh cũng bắt đầu đỏ lên.

Anh ấy lại bắt đầu bận rộn sắp xếp lại đống tài liệu mà anh vừa mới xếp ngăn nắp xong, rồi đặt chúng sang một bên bàn.

Giọng anh nho nhỏ lặp lại lời tôi nói:

"...Nghĩ là tôi sẽ thích?"

Tôi gật đầu: "Ừ, anh không thích à?"

Anh gật đầu.

Rồi lại lắc đầu.

Tôi nhăn mày.

Cuối cùng thì anh có thích hay không?

Lục Tế Xuyên quay đầu đi trước ánh mắt đầy tò mò của tôi.

"Điều này không quan trọng. Tóm lại là đừng mặc nó khi đi làm."

Tôi vẫn không hiểu: "Tại sao?"

Anh ấy im lặng một lát.

"… Sẽ ảnh hưởng đến công việc."

"À? Anh yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu"

"Có."

"Nhưng mà tôi ít khi phải đi công tác mà..."

"Dù sao cũng sẽ ảnh hưởng."

Cho đến khi tôi được Lục Tế Xuyên mời ra khỏi văn phòng của anh ấy, tôi vẫn còn đang suy ngẫm.

Tại sao trang phục của nhân viên lại có thể ảnh hưởng đến công việc?

13.

Buổi chiều có cuộc họp, quản lý bảo tôi tìm Lục Tế Xuyên để chỉnh sửa một tài liệu.

Chỉ có tài khoản của anh ấy mới có quyền chỉnh sửa. Nhưng tôi cảm thấy anh ấy dường như đang trốn tránh tôi.

Tôi vừa gõ cửa vào, anh ấy thấy tôi liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

Tôi muốn theo anh ấy ra ngoài, anh ấy lại quay trở vào.

Cứ thế đi lại mấy lần, tôi không nhịn được mở lời:

"Lục tổng, tôi tìm anh có việc."

Lúc ấy anh ấy mới rất không tự nhiên ho khan vài tiếng:

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi liền giải thích mục đích của mình.

Anh ấy hiểu ra, chỉ vào máy tính bảo tôi, "Em tự sửa đi."

Sau đó cúi đầu bước nhanh ra ngoài: "Tôi còn có việc khác."

Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy rời đi như chạy trốn, cảm thấy rất lạ.

Anh ấy không phải đang tránh mặt tôi chứ?

Nhưng công việc quan trọng hơn.

Ban đầu tôi cảm thấy khá hoang mang, nhưng tôi vẫn quyết định mở máy tính của Lục Tế Xuyên.

Trong lúc tìm kiếm tài liệu, tôi vô tình click vào trang web trình duyệt. Những gì hiện ra trước mắt là một loạt các lịch sử tìm kiếm.

【Tại sao cô gái lại hỏi tôi có thích bộ đồ mới của cô ấy không?】

【Cô gái nói rằng cô ấy nghĩ tôi sẽ thích chiếc váy của mình có ý nghĩa gì?】

【Cô gái tự nguyện mang bữa sáng cho người khác phái có phải là thích họ không?】

Kéo xuống dưới, thậm chí còn có những câu hỏi từ trước nữa:

【Lạnh lùng là từ tích cực hay tiêu cực?】

【Cô gái đặt biệt danh cho chàng trai là "bé yêu" có ý nghĩa gì?】

【Cô gái nghĩ chàng trai đẹp trai là đã thích họ chưa?】

Tôi cảm thấy rất sốc.

Lật xuống dưới nữa, ở phần hỏi về việc 【mang bữa sáng】, một giờ trước, anh ấy bắt đầu trò chuyện với một "người dùng nhiệt tình 12138" trong hộp thư.

Người dùng nhiệt tình: 【Chắc chắn đây đều là biểu hiện của tình thú, còn phải hỏi gì nữa?】

Căn 3 cô độc: 【Nhưng nếu thích thì tại sao lại bỗng nhiên làm lơ mình?】

Người dùng nhiệt tình: 【Ý bạn là bạn bị cô gái làm lơ】

Căn 3 cô độc: 【Không hẳn, chỉ là sau khi hôn xong cô ấy bỗng dưng chạy mất và còn chặn tôi nữa.】

Người dùng nhiệt tình: 【Ể, có phải bạn hôn không tốt lắm không hả anh bạn?】

Căn 3 cô độc: 【???】

【Hôn như thế nào mới được coi là giỏi?】

Người dùng nhiệt tình: 【Nghe là biết bạn chưa từng trải, chắc chắn là không làm cho cô gái có trải nghiệm tốt, là cô ấy không thích bạn nữa đó.】

Căn 3 cô độc: 【Vậy tôi phải làm sao? Còn cơ hội sửa sai không?】

Người dùng nhiệt tình: 【Bạn cứ đi xin lỗi cô ấy, nói cho bạn một cơ hội hôn lại lần nữa #cười trộm#】

Căn 3 cô độc: 【……Tôi không dám.】

Người dùng nhiệt tình: 【Vậy thì chẳng còn cách nào, ai bảo bạn không làm cho cô ấy có trải nghiệm tốt.】

Căn 3 cô độc: 【……】

(Căn 3 cô độc là căn bậc 2 của 3 ấy ạ. Mình dốt Toán lắm nên không biết giải thích sao)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play