Người dân xung quanh nghị luận sôi nổi:
"Cung tên bách phát bách trúng? Có nói nhầm không vậy, phải là người bắn tên bách phát bách trúng chứ!"
"Ai vô văn hóa vậy, ở trên phố lớn bắn tên, để ta báo quan mách tội nha!"
Tôn Đại Thạch cười hì hì, vừa đặt bình sứ vỡ cách đó hơn mười trượng vừa hắc hắc cười nói:
"Đây không phải là chơi, là vì muốn thử xem có phải sự thật không thôi."
Rồi quay qua nói với Kỳ Nhất Bạch:
"Nào, vị ca nhi này, cậu tới cho chúng tôi mở mang kiến thức chút nào."
Kỳ Nhất Bạch lắc đầu nói:
"Không phải tôi bắn, mà là anh bắn."
Tôn Đại Thạch lần này thật sự chấn kinh rồi:
"Tôi trước giờ chưa dùng cung tên bảo giờ, làm sao tôi bắn trúng được?"
"Đương nhiên là được, chỉ cần anh làm theo lời tôi nói."
Lời Kỳ Nhất Bạch nói với Tôn Đại Thạch làm cho những người xem trò vui xung quanh càng thêm tò mò.
Tôn Đại Thạch cầm cung nỏ Kỳ Nhất Bạch đưa, thật ra tâm lý vô cùng căng thẳng cũng có chút mong đợi. Dựa theo lời hướng dẫn của Kỳ Nhất Bạch, cánh tay đặt vững vàng, dựa theo lời cậu nói ngắm bắn bố, sau đó kéo dây.
Vèo một tiếng, tên bắn ra.
Ầm!
Trong tiếng kinh hô ngạc nhiên của dân chúng xung quanh, mũi tên kia thực sự bắn nát bình sứ.
Tôn Đại Thạch so với mọi người còn chấn động hơn, sắc mặt anh ta đỏ ửng lên, nói năng lộn xộn:
"Tôi, tôi thật sự bắn trúng?!!"
Xưa nay anh ta không phát hiện, hoá ra anh ta cũng có tiềm năng làm thần xạ.
Dân chúng cũng kinh ngạc nhìn Tôn Đại Thạch. Thực sự là bách phát bách trúng. Nghe anh ta nói đây là lần đầu tiên anh ta bắn cung tên, vừa bắn đã trúng như vậy thì cũng quá lợi hại đi!!
Bọn họ cũng có thể thử bắn xem sao nhỉ?
Tôn Đại Thạch kích động nói:
"Tôi, tôi có thể bắn thử một lần nữa không?"
Kỳ Nhất Bạch đương nhiên sẽ không có ý kiến gì. Ngược lại, nhìn thấy những người đang xem náo nhiệt cũng nóng lòng muốn thử, Kỳ Nhất Bạch biết, cung nỏ được quảng bá bằng cách này kiểu gì cũng đắt hàng cho xem.
Chờ Tôn Đại Thạch sắp xếp tốt mấy món đồ sứ đã bị sứt, Kỳ Nhất Bạch kêu Tôn Đại Thạch tiếp tục dựa theo những gì cậu đã hướng dẫn, bắn một cái là được.
Tôn Đại Thạch một lần nữa tập trung vào điểm cần bắn, nhẹ nhàng kéo dây.
Vèo! Ầm!
Hai tiếng cơ hồ đồng thời vang lên, có thể thấy được tốc độ của mũi tên này rất nhanh.
"Trời ạ, tôi, tôi, tôi thế mà lại bắn trúng nữa!! Tôi thật sự bắn trúng!"
Tôn Đại Thạch đều bắt đầu nói chuyện không mạch lạc. Cái vũ khí gọi là cung nỏ thực sự làm anh ta sợ rồi, chỉ cần một lần hướng dẫn là có thể bắn, đặc biệt dễ sử dụng. Không có một chút sai lầm nào, với khoảng cách mười trượng, hai lần cậu ta bắn đều trúng. Nếu thật sự gặp phải bầy sói, đội buôn của anh ta khi vào rừng có phải chỉ cần leo lên cây, rồi dùng loại vũ khí này giết, còn có thể lấy được da sói đấy!
Dân chúng đến lúc này không thể đứng yên được nữa rồi, bọn họ tranh nhau nói:
"Mấy người không phải là lừa đảo đấy chứ. Chàng trai này rõ ràng là thần xạ đi, chứ làm gì có ai bắn được chuẩn như vậy. Lần đầu tiên bắn đã trúng, hoàn toàn không có khả năng."
"Đúng vậy đúng vậy, vừa nhìn đã thấy điêu rồi, nhất định là lừa đảo."
Tôn Đại Thạch mặt đỏ gay lo lắng giải thích:
"Tôi thật sự lần đầu sử dụng cung nỏ này mà. Một nén nhang trước, tôi còn không biết ca nhi này là ai đâu."
Kỳ Nhất Bạch cười nói với mọi người:
"Phải thật hay không, mọi người đều có thể thử một chút mà. Nhưng nhiều người như vậy, chắc chắn không có nhiều đồ sứ bị sứt để thử. Hơn nữa tôi còn phải đi về, cho nên thử ba lần nữa, ai muốn thử nào?"
Kỳ Nhất Bạch vừa nói xong, có vài cậu thanh niên đều đứng ra, một gã đàn ông thô kệch lớn tiếng nói:
"Tôi! Để tôi, tôi đã từng tập luyện bắn cung, trăm phát nhưng không trúng phát nào. Thầy của tôi đều nói tôi là đứa trẻ không có tố chất, tôi cũng không tin cái cung nỏ này, đến cái tên cũng quá là tà môn."
Kỳ Nhất Bạch không từ chối, kiếm mũi tên về liền hướng dẫn gã ta. Gã kia chẳng có tí áp lực tinh thần nào cả, gã cảm thấy chắc chắn là mình sẽ bắn không trúng.
Kết quả, lúc mũi tên lao ra, âm thanh đồ sứ vỡ vụn cũng vang lên.
Tay gã đàn ông nọ run lên một cái, thiếu chút nữa đem cung nỏ ném rơi trên mặt đất. Gã trừng lớn đôi mắt to như chuông đồng, không thể tin nổi mình có thể bắn trúng đồ sứ trong vòng mười trượng:
"Tôi, thật là tôi bắn trúng!! Sao có khả năng!! Thầy của tôi còn nói, đời này tôi cũng không bao giờ có thể dùng được cung tên mà!!"
Mọi người thấy vậy, lập tức đẩy gã đàn ông kia ra, nói với Kỳ Nhất Bạch:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Không Tránh Ra Liền Hôn Em2.
Bánh Răng3.
Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê4.
Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?=====================================
"Tôi muốn bắn thử, cho tôi thử một chút!"
"Đừng đẩy, để tôi thử, tôi đứng ra trước mà!"
"Ôi, ai giẫm chân tôi thế, mau tránh ra, tôi cũng phải thử."
Kỳ Nhất Bạch thấy vậy, lớn tiếng nói:
"Đừng xô đẩy nữa. Sau này còn có cơ hội để thử. Mấy hôm nữa tôi sẽ quay lại đây bán cung nỏ, lúc đó ai muốn thử cũng có thể thử nhé."
Kỳ Nhất Bạch mới vừa nói xong, liền truyền đến giọng của một cô gái vô cùng khí thế:
"Các người cãi nhau cái gì? Đều tránh ra hết cho ta, tiểu thư ta đây cũng muốn nhìn một chút!"
Giọng nói này vừa truyền đến, mọi người vừa quay đầu lại, liền thấy một thân trang phục màu hồng nhạt, bên hông dắt theo một chiếc roi da, đó là một cô gái trẻ có chút mập. Mọi người lập tức tránh sang hai bên để chừa lại một con đường, ai cũng lấy lòng hô:
"Xin chào Tiêu tiểu thư."
Cô gái này chính là thiên kim tiểu thư Tiêu Ngọc Noãn, con gái của Tiêu huyện lệnh.
Cô thường ngày thích nhất mặc võ phục rồi chạy loạn khắp nơi. Ngoài miệng nói là thay cha cô đi dò xét trị an. Trấn Thủy Tây khá gần trấn Khê Thủy, cho nên Tiêu Ngọc Noãn thường xuyên đến đây chơi, còn mang theo nha dịch, vì vậy tất cả mọi người đều biết đến cô.
Tiêu Ngọc Noãn liếc mắt liền thấy cung nỏ trong tay Kỳ Nhất Bạch, tò mò hỏi:
"Đây là cung chính tay cậu làm? Trông hình dáng thiệt là kỳ quái."
Chủ nhân thân thể này trước đây cũng đã từng gặp Tiêu tiểu thư, cho nên Kỳ Nhất Bạch cũng nhận ra cô, cậu khách khí thừa nhận với Tiêu Ngọc Noãn.
Tiêu Ngọc Noãn ánh mắt sáng lên, lập tức nói:
"Tôi không tin, tôi muốn thử một chút!"
Đây chính là thời cơ tốt để giao thiệp với quan phủ, cậu không thể chần chừ, tỉ mỉ dạy xong, Tiêu Ngọc Noãn vô cùng kinh ngạc bắt đầu nhắm bắn.
Cô đặc biệt nghiêm túc, khuôn mặt mập mạp đều căng thẳng. Mà bọn nha dịch bên người cô đều ở dáng vẻ đề phòng, chỉ sợ Tiêu Ngọc Noãn bắn người khác bị thương.
Kết quả, lúc Tiêu Ngọc Noãn bắn trúng, bọn nha dịch đều kinh ngạc há hốc mồm.
Bọn họ đều biết trình độ của Tiêu Ngọc Noãn, nhìn bộ dạng thì rất là lợi hại, nhưng thật sự mỗi lần vung roi đều sẽ tự đánh chính mình, cung tên cũng kéo không nổi. Nhưng bây giờ, cô lại bắn trúng rồi!!
Tiêu Ngọc Noãn vui vẻ nhảy cỡn lên:
"Ta bắn trúng rồi, ha ha, ta thật sự bắn trúng rồi! Ta đã nói với cha ta là nhân tài luyện võ, thế mà ông ấy nhất định không tin. Ha ha, vũ khí này được gọi là cung nỏ hở, nói đi, hết bao tiền, ta muốn lấy nó!"
Kỳ Nhất Bạch vô cùng kinh ngạc đối với phong cách nhanh gọn, dứt khoát của Tiêu Ngọc Noãn, cậu cười nói:
"Tiêu tiểu thư, nếu như cô thích nó, hôm tới tôi sẽ đưa cô một cái khác. Cái tôi còn đang cần dùng, thực sự xin lỗi không đưa cho cô được."
Tiêu Ngọc Noãn tuy rằng nhìn ghê gớm, nhưng không phải là người tùy hứng, nghe vậy chỉ có thể không tình nguyện mà đem cung nỏ trả lại Kỳ Nhất Bạch, vừa đưa vừa hỏi lại lần nữa:
"Vậy cậu lúc nào có thể làm cho ta, ta làm sao tìm được cậu đây, cậu trốn đi mất thì làm sao bây giờ?"
Kỳ Nhất Bạch nói ít nhất nửa tháng sau sẽ tới nơi này bày sạp. Lúc đó sẽ nhờ người đưa đến huyện đường cho cô, cậu còn nói cho cô biết nhà cậu ở thôn Khê Bắc.
Tiêu Ngọc Noãn lúc này mới thoả mãn rời đi. Cô vừa rời đi, Tôn Đại Thạch liền vội vàng nói:
"Bạch ca nhi, nửa tháng sau mới có hàng à? Tôi có thể đặt mua sớm hơn chút được không? Ít nhất năm ngày nữa, tôi phải đi chỗ khác rồi, lần sau cũng phải một hai tháng nữa tôi mới có thể trở lại đây. Trên đường đi còn không biết sẽ có thêm nguy hiểm gì không."
Tôn Đại Thạch nhìn cung nỏ càng ngắm càng mê, ước gì hiện tại có thể mua được mấy cái mang theo.
Kỳ Nhất Bạch cũng nhìn ra mong đợi trong mắt Tôn Đại Thạch, cậu gật gật đầu nói:
"Được, nếu anh tin tôi. Một cây cung nỏ cùng mười mũi tên tôi bán giá mười lượng bạc. Trước tiên anh đưa tôi ba lượng bạc tiền đặt cọc, trong vòng năm ngày tôi sẽ đưa anh cung nỏ, anh thấy được không!"
Tôn Đại Thạch nghe vậy lấy ra chín lượng bạc nói:
"Được, tôi muốn lấy ba cái, có được không Bạch ca nhi? Lần này đi còn có anh trai cùng cháu trai của tôi, nhưng bọn họ hiện tại không ở đây."
Kỳ Nhất Bạch gật đầu đồng ý, cùng Tôn Đại Thạch đi đến thư viện mượn bút lông để viết giấy giao hẹn, vì ít viết bằng bút lông nên chữ cậu cũng khá là siêu vẹo. Sau đó cậu đưa Tôn Đại Thạch xem, Tôn Đại Thạch đột nhiên bật cười nói:
"Tôi còn tự hỏi cậu giỏi vậy, văn võ song toàn, còn biết viết chữ. Hóa ra chữ cậu viết còn thừa thiếu nhiều nét như vậy." Hơn nữa chữ còn rất xấu nữa.
Kỳ Nhất Bạch lúc này mới nhớ ra, thế giới này dùng đều là chữ phồn thể.
*Chữ Hán phồn thể (Phồn thể Hán tự) hay chữ Hán chính thể (Chính thể Hán tự) là bộ chữ Hán tiêu chuẩn đầu tiên của tiếng Trung. Cậu để Tôn Đại Thạch cầm một bản, Tôn Đại Thạch lại khoát tay một cái nói:
"Không cần, thế này được rồi. Cái này khá là mới mẻ, hơn nữa tôi cũng tin cậu. Mấy ngày này tôi đều bày sạp ở đây chờ tin tức tốt của cậu nhé."
Kỳ Nhất Bạch đi đến lò rèn mới chợt nhận ra, cậu ra ngoài cũng chỉ có mấy đồng tiền, hơn nữa ở cổng thành đã dùng hết. Vậy mà hiện tại sờ vào trong ngực lại có tận chín lượng bạc.
Ở trong thôn của cậu, đi làm đầy tớ một tháng mới có hai, ba trăm văn, một năm kiếm được cùng lắm là ba lượng bạc. Thế nên chín lượng bạc trong tay cậu mà nói thật sự là một khoản tiền kếch xù. Nếu để người trong thôn biết được, thì sẽ bị đố kị đến đỏ mắt mất.