"Đúng đúng, chúng tôi lúc đó đều thấy, Bạch ca nhi đến cha cậu ta còn dám giết. Chúng tôi cũng không muốn cùng cậu ta ngồi chung một xe đâu. Lão Ngưu, ông muốn thế nào, nếu không chịu thì trả tiền lại cho chúng tôi."
"Cậu ta còn cùng Vệ thợ săn ở chung một chỗ cơ. Không biết bọn họ có lén lút làm gì không..."
"Được rồi!" Một tiếng quát lớn của người đàn ông lớn tuổi vang lên. Lão Ngưu vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt:
"Muốn ngồi thì ngồi, không muốn ngồi thì xuống xe đi."
Lời này làm cho mấy bà cô tức giận đều muốn xuống xe. Nhưng nếu các bà thực sự xuống xe thì đi bao lâu mới đến trấn trên. Trấn trên quá xa, nếu tự đi bộ chắc phải buổi chiều mới đến nơi. Mà các bà còn muốn đem trứng đi bán, buổi chiều mới đến nơi thì còn bán cái gì nữa.
Mà thái độ của lão Ngưu làm cho các bà không vui tí nào. Các bà thực sự tức giận, do dự xem có nên xuống hay không.
Kỳ Nhất Bạch có chút kinh ngạc nhìn lão Ngưu đang đen mặt. Chu nhân thân thể này cũng không có giao lưu gì nhiều với lão Ngưu này. Mà lão Ngưu đối với thân thể này cũng rất bình thường. Trước đây, chủ nhân thân thể này bị sai lên trấn trên làm việc, lão Ngưu mỗi lần nhìn thấy đều mời chào lên xe ngồi, mà chủ nhân thân thể này không muốn tiêu tiền nên đều từ chối.
Kỳ Nhất Bạch nhìn thấy mấy bà cô đều đang đó dự muốn xuống xe, lập tức nói cám ơn:
"Cảm ơn lão Ngưu. Không cần đâu ạ, còn tự đi bộ lên trấn được."
Các bà cô như vớ được bậc thang, sắc mặt khá hơn nhiều, liếc mắt một cái, coi như Kỳ Nhất Bạch thức thời. Mấy bà ngồi xuống rồi nói:
"Lão Ngưu, ông còn không đi nhanh lên. Chợ sắp giải tán rồi."
Mà trong lòng các bà cũng đã ghi thù lão Ngưu. Mấy bà cô đều đang nghĩ lần sau mang ít đồ thì đi bộ còn hơn, tuyệt đối không ngồi xe bò nữa.
Lão Ngưu coi như không nhìn thấy các bà vẫn chưa hết tức giận, ông chào hỏi với Kỳ Nhất Bạch mấy câu rồi vung roi đi.
Mặt trời lên đến đỉnh đầu, hai chân tê dại, khóe miệng khô nứt, Kỳ Nhất Bạch liếm liếm môi, cuối cùng đã thấy cổng thành trấn Thủy Tây. Không thèm quan tâm điều gì nữa, cậu liền chi một đồng tiền để uống trà ngày trước cổng thành, lại tốn thêm một đồng tiền để mua hai cái bánh bao, lúc này cậu mới có cảm giác như được sống lại.
Kỳ Nhất Bạch cảm thấy ở thế giới cổ đại không có xe đi thật là đáng sợ. Chỉ cần có xe đạp để đi cũng được rồi, dù sao mặt đường ở đây cũng khá bằng phẳng, không có quá nhiều hố gà.
Mà trâu, ngựa ở thời đại này đặc biệt quý giá, một con trâu ít nhất cũng phải sáu, bảy lượng bạc.
Kỳ Nhất Bạch tính toán phải cố gắng mua một con trâu thôi.
Nghỉ ngơi một lúc, Kỳ Nhất Bạch liền đi vào trấn. Trên trấn thật náo nhiệt, đi chưa tới một nén hương, Kỳ Nhất Bạch đã gặp ba cửa hàng bán đồ sứ và bán hương liệu.
*Một nén hương = khoảng 40 – 60 phút
Các quán ven đường cũng có đa dạng các loại mặt hàng, ăn mặc dụng cụ không thiếu gì cả.
Kỳ Nhất Bạch đi dạo một vòng lớn, thực sự không nghĩ tới cậu có thể kiếm tiền bằng cái gì. Khoé miệng khẽ giật, cậu tùy ý ngồi xổm cạnh một quầy hàng, trong đầu chỉ có các bản thiết kế các loại vũ khí. Bây giờ bảo cậu đi bán đồ ăn vặt hoặc là cái khác, cậu cũng không phải đầu bếp, hoặc là doanh nhân buôn bán?
"Aish, anh không biết đâu. Lần này đi Giang Nam lấy mặt hàng đồ sứ thực sự nguy hiểm, suýt chút nữa lấy mạng của tôi rồi. Nào là gặp kẻ cướp phải giao mười lượng bạc cho chúng. Lúc đi ngang qua Tử Vong Cốc, gặp phải một con đại bàng khổng lồ! Nếu không may mắn phát hiện trốn đi nhanh, thì bây giờ chúng tôi còn không biết có thể trở về không nữa."
"Vậy vận may của anh vẫn còn tốt đó. Cái cậu cùng thôn tôi đây, số cậu ta thật thảm. Vào buổi đêm khi đang nghỉ ngơi ở trong rừng, cậu ta bị một đám sói cắn chết! Nghe nói thi thể không còn nguyên vẹn."
"Vậy sao bọn họ không đốt lửa, sói sợ lửa mà. Nói chung chuyện này đối với chúng ta mà nói, ngày nào đó có chết cũng là chuyện quá bình thường, có thể mang theo đao bên mình để bảo vệ bản thân có phải tốt không."
Ngay lúc Kỳ Nhất Bạch đang nghĩ cách kiếm tiền, liền nghe thấy cuộc trò chuyện của hai thương nhân, lời của bọn họ làm hai mắt cậu sáng lên.
Đúng rồi, thời cổ đại này vũ khí có lực sát thương lớn rất hiếm hoi. Bình thường không phải ai cũng có thể mang theo đao, mà trong đầu cậu lại có rất nhiều mô hình vũ khí nóng có lực sát thương lớn. Đương nhiên, những thứ này đều phải mua bằng Tiền Hệ Thống. Tuy vậy cung nỏ là loại vũ khí lạnh nhưng lực sát thương cũng khá cao, giải quyết hổ cùng sói đều được, mà chế tác cũng vô cùng đơn giản. Hơn nữa cách sử dụng cũng rất dễ, vô cùng thực dụng.
Kỳ Nhất Bạch liền chen chân vào cuộc đối thoại của những người kia:
"Vậy là trong tay các anh không có loại vũ khí tốt rồi. Nếu không dù là sói hay hổ đều không cần lo, chỉ cần leo lên cây là có thể xử lý hết."
Lời nói của Kỳ Nhất Bạch làm cho hai người đàn ông phải ngạc nhiên nhìn về phía cậu. Người đàn ông buôn bán đồ sứ là một thành niên có ngũ quan vô cùng oai phong, hùng tráng, gọi là Tôn Đại Thạch, là người Tây Bắc.
Anh ta vội hỏi:
"Người anh em, cậu nói lời này là có ý gì? Vũ khí bình thường đều là đao, mâu hoặc cung tên, nếu để chắn thì là khiên. Đao thì chúng tôi còn có thể vung bừa hai hai ba cái. Mâu cùng cung tên không luyện tập vài năm thì đừng mơ bắn trúng cái gì. Hơn nữa không có thiên phú, có luyện mười năm cũng vô dụng."
Người đàn ông bán vải vóc dáng người cao gầy có chút đen đứng bên cạnh vẩy tay một cái:
"Thôi đi, hổ cùng sói dùng vũ khí gì đối với kiểu người không có võ công như chúng ta đều không ăn thua. Đừng nghe người anh em này nói quá nữa. Chắc là cậu định trêu chọc chúng tôi hở, người anh..., không đúng! Cậu là song nhi!!"
Lưu Tam nhìn kỹ hơn, ở giữa trán Kỳ Nhất Bạch có một nốt ruồi mang thai màu hồng nhạt nhìn không rõ. Tôn Đại Thạch cũng trợn to mắt, nửa ngày không nói được gì:
"Cậu là song nhi nhà ai mà lại nói chuyện cười thế. Đây là chính sự, là chuyện sống chết đó!"
Kỳ Nhất Bạch giật giật khóe miệng. Cậu vẫn luôn cố gắng quên chuyện mình là song nhi, tại sao tất cả mọi người cứ khơi mào chuyện đó ra vậy.
Cậu nhíu nhíu mày làm bộ tin hay không thì tùy. Cậu lấy cung nỏ từ sau hông ra nói:
"Hai anh trai à, các anh đã nhìn thấy vũ khí này bao giờ chưa? Cái này gọi là cung nỏ, chỉ cần luyện mấy ngày, không nói bách phát bách trúng, nhưng ở trong vòng mười trượng, tuyệt đối có thể bắn trúng tất cả bia ngắm!" Mười trượng chính là ba mươi mét.
Tôn Đại Thạch cùng Lưu Tam ngoài mặt không tin nhưng trong lòng thì khá hiếu kỳ với cung nỏ, cố ý hỏi:
"Cái này gọi là cung nỏ, là cung tên ý hả? Cung tên chỉ luyện có mấy ngày mà có thể bắn trúng tất cả bia ngắm? Cậu mạnh miệng thật đấy. Cậu chứng minh sự thật đi, khiến cho chúng tôi mở mang tầm mắt xem nào."
Kỳ Nhất Bạch trong lòng liếc xéo một cái, kiểu khích tướng kém như vậy mà cũng dám mang ra cho cậu trúng kế. Thôi thì vì kiếm tiền, chỉ có thể mang cung nỏ ra thể hiện một chút vậy, cậu giả vờ cố ý giận dỗi nói:
"Hừ, các anh không tin, vậy tôi sẽ thể hiện cho anh xem một chút."
Kỳ Nhất Bạch ngó nghiêng bốn phía hỏi:
" Ở đâu có trường bắn cung?"
Tôn Đại Thạch thuận miệng nói:
"Cần gì trường bắn cung, cậu đợi chút."
Tôn Đại Thạch cũng muốn biết cũng nỏ trong tay Kỳ Nhất Bạch có tác dụng như thế nào, chỉ tường thành cách đó mười trượng nói:
"Đó không phải là chỗ tốt nhất sao, đi, chúng ta qua đó."
Sau đó nhờ Lưu Tam hỗ trợ trông sạp hàng một chút, ôm mấy cái bình đã sứt mẻ đi cùng Kỳ Nhất Bạch, vừa đi vừa lớn tiếng nói với những người đi ngang qua:
"Mọi người nhường đường nào, nhường đường nào. Nghe nói có một loại cung tên bách phát bách trúng, tôi muốn biết xem có phải sự thật hay không, mọi người tránh ra một chút để có chỗ thử nghiệm xem nào."
Anh ta nói rất to nên những người dân cách đó không xa đều hiếu kỳ đi tới hoặc là nhanh chóng trốn sang bên. Trong nháy mắt xung quanh tường thành không có một bóng người, tất cả đều tiến đến chỗ Tôn Đại Thạch và Kỳ Nhất Bạch.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT