Kẹo Ngọt

Chương 2


6 tháng


6.

Hai năm cực khổ chờ chồng không ai biết.

Vừa đùa ly hôn thì chồng hay.

Tôi thật sự muốn chuồn.

Nhưng Bạc Ngôn không cho tôi cơ hội này.

Anh ấy trước một bước kéo cổ tay của tôi nắm chặt bên người.

Sau khi rũ mắt kiểm tra nhẫn cưới trên ngón áp út của tôi, cảm giác lạnh lùng trên người anh ấy nhạt đi không ít.

Hơi thở hormone đàn ông xa lạ lại quen thuộc đập vào mặt.

Tôi giật mình.

Trên mặt anh ấy mang theo nụ cười, thoạt nhìn vẻ mặt ôn hòa.

Nhưng cảm giác áp bách quanh người vẫn kinh người như trước.

"Không phải nói ngoại trừ anh ra, không có người đàn ông nào có thể lọt vào mắt em sao?"

"Vậy còn Chu Diệp là sao?"

Tôi: "Ha ha..."

Đừng vậy mà.

Mồ hôi tôi tuông đầm đìa.

7.

Trong lúc không khí trở nên khó xử, điện thoại Bạc Ngôn vang lên.

Là người phụ trách chi nhánh hải ngoại của Tín Thành.

Nói đến công việc, Bạc Ngôn lập tức trở nên điềm tĩnh lại.

Tiếng Anh lưu loát, cực kỳ tao nhã.

Anh ấy đi về phía xa.

Đưa mắt ra hiệu cho tôi và Từ Tư Mạn, ý bảo chúng tôi vào trước.

Thoạt nhìn, Bạc Ngôn cũng không có ý định truy cứu đến cùng chuyện này.

Tôi và Từ Tư Mạn thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bỏ chạy.

Trên đường đi, lòng tôi vẫn còn sợ hãi:

"Hai năm không gặp, Bạc tổng vẫn tràn đầy áp bách như vậy."

Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của anh ấy, tôi đồng ý:

"Đừng trách, tuổi tác bày ra đó."

Bạc Ngôn lớn hơn tôi bảy tuổi.

Năm đó tôi cùng Chu Diệp thanh mai trúc mã, dắt tay nhau chuẩn bị vào cấp hai.

Người Bạc Ngôn đã học năm cuối cấp ba, dựa vào thành tích gia thế cùng khuôn mặt kia oai phong một cõi trong trường học.

Lúc đọc sách, ai mà không lén nhìn đóa hoa cao lĩnh này?

Thế mà đoá hoa này lại rơi tôi.

Số phận kh.ốn ki.ếp.

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa bước vào phòng tiệc.

Đây là một căn biệt thự nên trên núi Bán Sơn.

Cửa chính được trang trí nguyên tường hoa tươi trông rất xa hoa.

Do có cửa che chắn, các cô thiên kim trong đấy không thấy chúng tôi đi vào.

Gió đêm lại đem lời nịnh hót của bọn họ đối với Tiết An Kỳ thổi vào lỗ tai tôi.

"Ôi trời ơi, chiếc váy cậu đang mặc là bộ sưu tập hè Anna mùa này sao? Tuyệt thật đó, quý này được lấy linh cảm từ thần thoại Hy Lạp cổ đại, cậu vừa mặc vào, thật sự trông như chính là Aphrodite giáng trần vậy!"

Aphrodite, hiện thân của tình yêu và vẻ đẹp trong bối cảnh thần thoại Hy Lạp cổ đại.

Từ Tư Mạn nghe xong nở nụ cười: "Mấy bà chị miệng cũng thật biết nịnh nọt, cái gì mà Aphrodite, tớ xem khí chất Tiết An Kỳ nhiều lắm chỉ là một hẽm núi Angels."

Sau khi nói xong, cô ấy trầm ngâm nhìn váy của tôi.

"Ồ, cái váy trên người cậu, có phải Bạc tổng mời Anna tự mình bay hai chuyến đến Bắc thành làm cho cậu không?"

"Ừm......"

Từ Tư Mạn đối với năng lực tiền bạc của Bạc Ngôn đã nhìn quen lắm rồi.

Cũng biết tôi trời sinh tính phách lối, hư vinh.

Cô ấy nhìn thoáng qua Tiết An Kỳ xinh đẹp được thổi phồng bên trong, cười không có ý tốt:

"Để cho cô ta vui vẻ đi. Chờ cậu mặc bộ này vừa đi vào, bảo đảm nhìn thấy một cái là tự động nín họng liền."

Có một điều cần nói.

Bạc Ngôn tuy rằng về mặt tinh thần đối với tôi không quan tâm, nhưng về mặt vật chất quả thật không bạc đãi tôi.

Anna Yee đang nổi tiếng, điều kiện để trở thành hội viên rất cao.

Giống như Tiết An Kỳ có thể mua được một chiếc váy thôi, cũng đã rất đáng giá khoe khoang.

Nhưng Bạc Ngôn lại nhờ Anna tự mình thiết kế cho tôi.

Có khâu tên Doris nhỏ trên váy.

Đây là tên tiếng Anh của tôi, toàn cầu chỉ có một cái này.

Không phải cười tôi sao?

Tôi mỉm cười nhìn chiếc váy chỉ có duy nhất một cái trên người mình.

Đến rồi, thời khắc săn gi.ết quả phụ xinh đẹp phú quý đến rồi.

8.

Quả nhiên, tôi và Từ Tư Mạn vừa mới vào trong, đám tiểu thư kia đang thi nhau đánh rắm cầu vồng liền nhỏ giọng xuống.

Tầm mắt đồng loạt dừng ở trên người tôi, vẻ mặt đều chứa đầy âm mưu bí ẩn.

Tiết An Kỳ ở trong đó đang được nịnh nọt lên tận trời.

Nụ cười xuân phong đắc ý của cô ta sau khi nhìn thấy váy trên người tôi, trong nháy mắt ngưng trệ.

"Đường Đường, bộ quần áo trên người em rất quen mắt."

A, quả thật biết nhìn hàng nha.

Tôi làm bộ vén tóc một chút, cười nhạt một tiếng.

"An Kỳ, trí nhớ của chị thật tốt. Sau khi được em đồng ý, Anna đã đăng hai tấm ảnh lên."

Chiếc váy này được lấy cảm hứng từ thần thoại Hy Lạp cổ đại mùa này.

Nhưng dù sao cũng là đo ni đóng giày cho tôi.

So sánh với mẫu trong tuần lễ thời trang, trong phức tạp hơn nhưng lại có thêm một chút sang trọng, tráng lệ.

Đây là chiếc váy dài màu hồng nhạt duy nhất trong bộ sưu tập này.

Thợ thủ công khảm gần 4.000 viên thủy tinh Thi Hoa Lạc sáng bóng, chỉ riêng làn váy đã có ước chừng ba mét, từng nếp gợn sóng.

Bởi vì quá mức thần bí mà tinh xảo.

Lúc ấy Anna vừa đăng lên mạng, đã từng khiến cho giới thời trang sóng to gió lớn.

Không thể tưởng tượng được.

Khi tìm hiểu về chiếc váy này trên mạng.

Kỳ thật cô ta đã lặng lẽ ngồi lên máy bay tư nhân của Bạc Ngôn, bay đến phòng thay đồ của tôi.

Sau khi tinh mắt thấy rõ chữ Doris trên làn váy, mặt Tiết An Kỳ hoàn toàn suy sụp.

"Cô có ý gì?!"

Cô ta gắt gao nhìn chằm chằm chuỗi chữ cái kia, con ngươi trở nên sắt bén.

Mắt thường có thể thấy được hai phần hâm mộ, ba phần ghen tị, năm phần hận trong mắt cô ta.

Tôi nghe thấy Từ Tư Mạn sâu kín bỏ đá xuống giếng.

"Cô ta thuộc sao bò cạp đó, cậu đó, cậu chọc cô ta làm gì."

9.

Nói là buổi tiếc dẫn theo bạn trai.

Nhưng cuối cùng vẫn trở thành cục diện phụ nữ nói chuyện phiếm trong vườn hoa, còn đàn ông ở trong phòng bàn chuyện làm ăn.

Tôi mặc dù sẵng sàn nhìn Tiết An Kỳ cùng đám tiểu thư kia xì xào với nhau.

Nhưng loại chuyện đùa giỡn này, chơi chút rồi dừng là vừa.

Nếu không dễ chán.

Huống hồ hôm nay tôi mang theo nhiệm vụ tới, cũng không rảnh cùng bọn họ ganh đua.

Tạm biệt những bông hoa nhựa mà tôi ngây ngốc mãi vẫn không phân biệt được.

Tôi mang theo máy nhận dạng khuôn mặt Từ Tư Mạn, tìm kiếm mục tiêu tối nay của mình trong đám đông.

Thẩm Uyển Du.

Tôi cần gặp mẹ cô ấy, Thẩm phu nhân.

Hai năm nay, tôi liều mạng quản lý tài chính, vì chính là để kiếm ra càng nhiều tiền chống đỡ lý tưởng trở thành nhà thiết kế châu báu của tôi.

Mắt thấy vốn khởi động đã xoay sở được.

Hiện tại, tôi cần gấp tài nguyên Cao Châu trong tay Thẩm phu nhân.

Dù sao thiết kế của tôi, xứng với nguyên liệu cao cấp nhất.

Mấy năm nay Thẩm phu nhân sống ẩn dật, hành tung thần bí, tôi đành phải xuống tay từ chỗ Thẩm Uyển Du.

Nhưng không biết có phải tình báo sai hay không.

Dạo qua một vòng lớn, Từ Tư Mạn cũng không thấy Thẩm Uyển Du.

Nhưng lại gặp được ông chồng tiện nghi của tôi trước.

10.

Bạc Ngôn luôn là tiêu điểm.

Tôi cũng vậy.

Cho nên người đi theo phía sau anh ấy, đồng loạt gọi tôi là "Bạc phu nhân", trong lòng tôi không có gợn sóng gì.

Nhưng bởi vì Bạc Ngôn đột nhiên xuất hiện, đề tài nói chuyện này không rời khỏi anh.

Tôi cũng biết từ miệng người khác.

Thành tích hai năm nay Bạc Ngôn ở Bắc Mỹ làm ra, đã hoàn toàn đủ để Bạc gia vị lão gia kia yên an tâm về hưu.

Người khác vui cười hớn hở mời rượu tôi: "Có chồng ưu tú như vậy, Bạc phu nhân thật có phúc."

Thật biết cách vỗ mông ngựa.

Trong lòng tôi nghẹn đến phát hoảng, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, hờ hững trả lời.

Đúng vậy.

Bạc Ngôn muốn nắm giữ quyền kiểm soát ở Bạc gia.

Tôi phải cố gắng nhanh một chút, mới có thể đến gần anh ấy một chút.

11.

Thật ra, tôi đã thích Bạc Ngôn rất nhiều năm rồi.

Tôi vốn có thể vẫn đem phần tình cảm thầm mến không thể lộ ra ánh sáng này chôn ở trong lòng.

Cho đến khi một cuộc hôn nhân bất thình lình rơi vào đầu tôi.

Năm đó ông nội Bạc Ngôn bệnh nặng.

Ông lão cả đời thủ đoạn tàn nhẫn ở thương giới, gần như có được tất cả.

Tâm nguyện duy nhất, chỉ còn nhìn cháu trai Bạc Ngôn thành gia lập nghiệp.

Tình hình nguy kịch.

Người nhà họ Bạc không có biện pháp, đành phải bí mật tung tin chọn con dâu.

Cuối cùng, tôi là người được chọn.

Không phải vì cái gì khác.

Chỉ là bởi vì bát tự của tôi rất hợp với Bạc Ngôn.

Cũng rất thái quá.

Đối với chuyện này, tôi vẫn canh cánh trong lòng.

Bởi vì lúc mẹ kế nói bát tự của tôi ra ngoài, căn bản không hỏi qua tôi trước.

Tôi tuy rằng tôi thích Bạc Ngôn.

Nhưng cũng không có nghĩa là tôi muốn gả cho anh ấy một cách chật vật như vậy, coi là "tuyển vợ" gả cho anh ấy.

Lòng tự trọng của tôi cũng không cho phép tôi lấp đầy khoảng trống mà những người phụ nữ khác để lại.

Chỉ tiếc đã từng khóc ầm ĩ.

Đổi lại chỉ là ba tôi tháo kính bóp sống mũi, vẻ mặt không kiên nhẫn:

"Đường Đường, dì Tống cũng là vì tốt cho con. Gả vào Bạc gia, đối với con đối với An gia cũng không có thiệt thòi gì, nếu như là bình thường đàm hôn luận gả, nhà chúng ta căn bản trèo cao không tới Bạc gia, con không thể hiểu chuyện một chút sao? Hay là con cảm thấy ngay cả Bạc Ngôn cũng không xứng với con?"

"Ba nói cho con biết, con ngay cả cái tên Chu Diệp không có đầu óc cũng không giữ được, Bạc Ngôn nguyện ý cưới con, con còn nên thắp hương tạ ơn!"

Mẹ kế ngồi bên cạnh ông ta giả bộ giảng hoà: "Con bé không hiểu chuyện, ông xã, huyết áp anh cao, đừng tức giận."

Nhìn bộ dáng tình chàng ý thiếp của bọn họ.

Đột nhiên tôi nhớ lại lúc mẹ tôi còn sống.

Ba tôi rõ ràng ôm tôi, nói: "Đường Đường của ba xứng đáng với tất cả những chàng trai tốt trên thế giới."

Đó là lần đầu tiên tôi biết cái gì gọi là có mẹ kế, sẽ có cha kế.

Ngày đó tôi lạnh mặt rời khỏi nhà, ngồi trước mộ mẹ tôi hứng gió suốt một đêm.

Tôi hái một bông hoa nhỏ màu trắng và ngắt những cánh hoa của nó.

Mẹ bảo tôi lấy chồng, tôi liền lấy chồng.

12.

Sáng sớm hôm sau.

Nắng sớm xuyên qua lớp sương mù, chiếu vào phòng.

Bởi vì lát nữa tôi có hẹn cùng Từ Tư Mạn hẹn đi dạo phố mua sắm.

Tôi miễn cưỡng đứng dậy với một cớ thể gần như muốn rã rời không muốn rời giường.

Tên choá Bạc Ngôn đã tinh thần sảng khoái ăn bữa sáng.

Ăn mặc chỉnh tề, ngay cả sợi tóc cũng tinh xảo.

"Tỉnh rồi?"

Anh ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt có chút kinh ngạc:" Xem ra mấy ngày nay em đến phòng tập không uổng phí."

Tôi: "?"

Anh khẽ mỉm cười: "Thể lực so với lúc mới kết hôn, tốt hơn không ít."

Lời nói hổ sói này giống như nhấn công tắc mở.

Hình ảnh kiều diễm đêm qua giống như đoạn phim tái diễn trước mắt tôi.

Tôi đã không còn nghi ngờ Bạc Ngôn có một gia đình khác ở bên ngoài.

Bạc Ngôn giống như nghẹn đến điên rồi.

Không chừng bất cứ ngóc ngách nào trên cơ thể tôi.

Hơn nữa, anh ấy còn không cho tôi tắt đèn.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, nương theo đèn chùm thủy tinh sáng ngời, tôi thấy rõ cặp con mắt trầm tĩnh xưa nay của anh ấy dần trở nên mê ly, nhuốm đầy dục vọng.

Anh ấy khàn giọng, một lần lại một lần nỉ non bên tai tôi.

"Đường Đường, mở mắt ra, nhìn kỹ anh một chút."

"Đường Đường, nhớ kỹ mặt của anh."

Cả khuôn mặt tôi đỏ lên, lại mang theo đau nhức trên người, theo bản năng đáp trả: "Sao lại là thể lực của em tốt hơn trước, sao anh không nói là anh già rồi, không còn mạnh mẽ như trước nữa?"

Vừa dứt lời, tôi đã biết mình nói sai rồi.

Bởi vì sắc mặt Bạc Ngôn bằng mắt thường có thể thấy được tối sầm lại.

Anh ấy cầm thìa, rầu rĩ ừ một tiếng: "Là không trẻ bằng Chu Diệp."

Chu Diệp là trúc mã của tôi, cũng là người yêu cũ của tôi.

Thật ra người trẻ tuổi trước khi kết hôn từng có vài mối tình cũng rất bình thường.

Nhưng xấu hổ chính là, Bạc Ngôn là cậu họ của Chu Diệp.

Tôi trực tiếp trở thành trưởng bối.

Nhớ lại năm đó.

Tôi còn đi theo Chu Diệp gọi Bạc Ngôn vài tiếng chú nhỏ.

Nhìn vẻ cô đơn không thể phát hiện trên mặt Bạc Ngôn, lương tâm của tôi day dứt hiếm thấy.

Chột dạ đi tới đối diện anh ấy ngồi xuống.

Nhìn cháo hoa trước mắt, tôi đột nhiên có linh cảm.

"Oa, Bạc Ngôn, đây là cháo hoa nha."

"Thật hạnh phúc a. Một mình em ở đây, lần đầu tiên cảm thấy có cảm giác gia đình."

Nói đùa hợp lý, là một loại phương thức hòa hoãn bầu không khí rất hữu hiệu.

Nhưng tôi quên mất.

Chồng tôi là một cán bộ kỳ cựu không thích lên mạng.

Sắc mặt anh ấy tuy rằng dịu đi vài phần trong chốc lát bởi những lời này.

Nhưng rất nhanh lại khó hiểu nhìn tôi: "Lúc anh chưa về nước, không phải em vẫn ở chỗ Ương Hi Thiên Vân của Từ Tư Mạn sao? Sao lại một mình ở đây?"

"Còn nữa, một chén cháo hoa có thể khiến em sinh ra cảm giác gia đình? An gia và Bạc gia từ khi nào trở nên mộc mạc như vậy?"

...

Không biết, sư phụ chưa dạy.

13.

Vẫn là tài xế Trần chở tôi đến trước cửa SKP.

Lúc tôi buồn bực nói chuyện này với Từ Tư Mạn.

Cô ấy cười nghiêng ngả.
Cười xong, cô ấy rất xấu xa khuyến khích tôi gửi cho Bạc Ngôn một văn án KFC V 50 của tôi.

Bạc Ngôn cái loại cuồng công việc không hiểu phong tình này, khẳng định xem không hiểu những meme kỳ lạ trên mạng này.

Mà xem hiểu, cũng chưa chắc có thời gian cùng chúng tôi đùa giỡn.

Nhưng tôi vẫn làm theo:

[Anh thật Bạc tổng, hôm nay điên cuồng thứ năm, yêu em chỉ cần V em 50.]
*V em 50: là nữ chính kêu nam chính gửi mình 50 tệ

Chủ yếu là một cái đầu sắt.

Trước tiên, không nhận được hồi âm.

Nói không quan tâm là giả.

Tôi bĩu môi, giả bộ thoải mái:

"Quả nhiên, anh ta bận rộn như vậy, làm sao có thể cùng chúng ta đùa những thứ này."

Nhưng trong lòng tôi đã dần dần u ám.

Bạc Ngôn, không phải là không yêu tôi sao?

Không phải là không cưới được bạch nguyệt quang nên mới chấp nhận cưới một người hợp bát tự như tôi chứ?

Tôi phải tiêu hết tiền của anh ấy để cho anh ấy thấy cái gì gọi là vượng phu.
*vượng phu: là tướng của một người phụ nữ khi lấy làm vợ sẽ giúp chồng gặp nhiều may mắn, tiền tài và thành công trong công việc.

Tôi ném điện thoại ở chỗ Từ Tư Mạn, hóa bi phẫn thành ham muốn mua sắm, bắt đầu điên cuồng thử quần áo.

Cho đến mười phút sau.

Điện thoại của tôi nhảy ra một thông báo chuyển khoản 5 triệu tệ.

Từ Tư Mạn trực tiếp hét lên.

"Đậu má? Hoá giải hiểu lầm."

"Nếu có ông xã thần tiên như vậy, để tớ ở biệt thự lái xe sang trọng tôi cũng nguyện ý."

Tôi mở điện thoại trong sự nghi ngờ.

Đập vào mắt là thông báo chuyển khoản 5 triệu.

Và một tin nhắn của Bạc Ngôn.

Anh ấy nói:

[Đường Đường, tình yêu không phải thứ rẻ tiền như vậy.]

(...) 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play