6.
“Tô Chiết, có phải em đang giận không?”

“Đây là lần đầu tiên anh yêu đương, nếu như có điều gì khiến em không vui, em có thể đánh anh mắng anh, nhưng em không được không để ý đến anh.”

Làm cái gì đấy? Khi chúng ta là anh em có bao giờ nhường nhịn nhau đâu, bây giờ là người yêu sao lại tỏ vẻ đáng thương thế.

Cứ như là việc từ chối anh ấy thì tôi là tội nhân vậy.

Vốn dĩ tâm lý tôi đã đang áy náy, giờ còn áy náy hơn.

Kết quả cuối cùng là tôi chẳng nói gì cả, Quý Bạch vẫn ở nguyên trong phòng không chịu rời đi.

“Tô Chiết, anh có thể hôn em không?”

“Không thể.”

“Chụt” một cái.

“Tô Chiết, anh có thể ôm em ngủ không?”

“Không thể.”

Sau đó tôi bị anh ấy ôm cả đêm đi ngủ, tôi sắp bị thoái hóa đốt sống cổ rồi.

Tất nhiên là chỉ ôm thôi chứ không làm chuyện gì khác. Về điểm này, Quý Bạch vẫn còn tình người.

Sáng hôm sau thức dậy, tôi đã tự cho mình một cái miệng thật lớn.

Tôi vẫn không hiểu, tôi có thể thẳng thắn nhanh gọn với người khác, tại sao đối với Quý Bạch tôi lại trở nên thiếu quyết đoán như vậy?

Tôi nghi ngờ bản thân mình cong cmnr, nhưng càng nghi ngờ lại càng không dám thừa nhận.

Nếu như Quý Bạch biết mục đích ban đầu của tôi là đuổi anh ấy đi, liệu anh ấy có tha thứ cho tôi không?

Ầy! Cuộc sống đã khó khăn thế rồi, tại sao đi làm còn phải tăng ca?

10h tối, tôi vừa cắn miếng bánh mì chống đói, vừa lê lết cái thân thể bơ phờ đi về nhà.
Cứ tiếp tục như thế này, tôi có thể sẽ xanh cỏ sớm.

Lý Nhã kêu tôi vài tiếng, tôi mới chậm chạp phản ứng lại trả lời cô ấy.

“Cậu làm sao thế?”

“Không, chỉ là, tôi…”

“Tôi nhớ hồi học cấp 3, cậu muốn theo đuổi một cô gái trong lớp chúng ta lại sợ người ta không đồng ý. Lúc đó cậu cũng có dáng vẻ như thế này.”

“Vậy sao?” Tôi ngại ngùng cười cười, những lịch sử đen tối này đừng có đào lại chứ.

“Không phải cậu có bạn trai à? Cãi nhau à?”

“Thực ra anh ấy là anh trai tôi, chúng tôi là gia đình tái hôn.”

Lý Nhã bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: “Tôi hiểu, cậu sợ tôi vẫn thích cậu cho nên cố ý để tôi cho rằng cậu có người yêu rồi?”

Tôi cảm thấy tội lỗi đến mức không ngẩng đầu lên được: “Xin lỗi, tôi không nên như vậy.”

“Tôi hiểu mà, nhưng mà cậu không cảm thấy anh cậu rất giống với mẫu hình lý tưởng của cậu lúc trước sao? Ngày trước cậu luôn hình dung là một cô gái, sau này cậu hình dung càng ngày càng giống một người đàn ông, tôi mới nóng lòng muốn tỏ tình với cậu, nhưng việc tôi làm phẫu thuật không liên quan đến cậu, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Lời của Lý Nhã giống như tia sét đánh thẳng vào đầu tôi.

Tôi cong sớm như vậy cơ à, sao tôi lại không biết?

“Tô Chiết.” Không biết từ lúc nào Quý Bạch đã xuất hiện, khuôn mặt tức giận nhìn tôi, “Muộn rồi, về thôi.”

Nói xong, còn không thèm nhìn Lý Nhã một cái, kiêu ngạo mà kéo tôi rời đi.

Đợi một chút, anh ấy đang ghen à?

Tối nay, Quý Bạch chẳng thèm hỏi ý tôi, trực tiếp hôn lên môi tôi, đến khi thấy tôi không thở nổi nữa mới buông ra.

Giọng nói trầm thấp như có ma thuật ghé vào bên tai tôi phù phép:

“Tô Chiết, nóng quá, anh có thể cởi quần áo ra không?”

“Không được.”

“Vậy em có thể chủ động hôn anh không?”

“Không thể.”

“Tô Chiết, anh đã yêu em rất lâu rồi.”

Yêu tôi rất lâu rồi? Vậy tức là trước khi có vụ quyển nhật ký anh ấy đã thích tôi rồi?

“Em không được từ chối anh.”

“Anh sẽ luôn yêu em.”

Sau tối hôm qua, tôi sốt rồi.

Tôi không thể cưỡng lại được sự mê hoặc của những lời đường mật và người đẹp, cho nên tôi phải chịu thôi.

Đừng thương hại tôi, ai bảo tôi là một thằng đàn ông không thể chống lại những lời nói của tra nam.

Mãi mới có thể khỏi bệnh, Quý Bạch lại dùng ánh mắt thèm khát đó nhìn tôi.

Hết cách rồi, tôi chỉ đành chạy sang nhà Lâm Vu trốn vài ngày.

Lúc ban đầu Lâm Vu còn tỏ ra chào mừng tôi tới, nhưng rồi cậu ta không thể đỡ được việc Quý Bạch một ngày tới hai lần, mỗi lần ở lại tận mười mấy phút mới rời đi.

Lâm Vu thấy phiền vl nên đuổi tôi ra ngoài:

“Xin lỗi người anh em, tao thật sự không thể chịu nổi sự dày vò của hai chúng mày, lần sau, lần sau chào mừng mày sang chơi nhé.”

Cho nên mới nói tình anh em đều là giả dối.

Tôi trả lời: “Mày nhớ đấy, sau này thất tình đừng có tới tìm tao khóc nhè.”

“Cần tìm thì vẫn phải tìm, chuyện của mày với anh mày, tao cũng coi như là một nửa bà mối.”

Về tới nhà, tôi bỏ điện thoại xuống đi vào phòng tắm.

Không để ý Lâm Vu lại gửi một câu, mà câu đó lại vừa hay bị Quý Bạch vừa về tới nhà nhìn thấy.

Nội dung là: “Đúng rồi, việc mày giả vờ thích anh ta để đuổi anh ta đi, mày đã nói rõ với anh ta chưa đấy?”

Khi tôi ra khỏi phòng tắm, Quý Bạch đang cúi thấp đầu ngồi trên sô pha với dáng vẻ rất thất vọng.

Bên cạnh là điện thoại của tôi, màn hình vẫn sáng.

_______________________
P/S: Giải thích cho bác nào không chú ý, đoạn bị sốt là có H nha 😂 nhưng là H kéo rèm cmnr 🥹

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play