4.
Xảy ra chuyện gì vậy?

Sao tôi không có chút ấn tượng nào thế?

Hình như có gì đó không đúng, tuy rằng đêm qua tôi có uống hơi nhiều, nhưng Quý Bạch vừa tới tôi đã tỉnh cả người rồi, tại sao ký ức này chuyện này tôi không hề có?

Tôi ra phòng khách thấy Quý Bạch đã đi làm rồi.

Bộ đồ được thay ra tối qua đang được treo ngoài ban công.

Bữa sáng để trên bàn và mẫu robot Gundam mới ra mắt.

Buổi trưa tôi đang ở công ty thì nhận được thông báo chuyển khoản của Quý Bạch, sau đó nhận được tin nhắn: “Em đừng tiếc tiền, anh sẽ cố gắng kiếm tiền.”

Anh ta thực sự coi tôi là người yêu đấy à?
Gây nghiệp rồi!

Sao mọi chuyện lại tiến triển đến mức độ này…

Rốt cuộc Quý Bạch đang diễn kịch hay thật lòng vậy?

Tôi cầm lấy điện thoại, định gửi tin nhắn cho Lâm Vu, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn tôi qua của Lâm Vu.

Người anh em à! Tại sao mày không gọi điện nói cho tao biết?

Bây giờ thì tất cả đã muộn rồi.

Từ lúc tôi tỉnh dậy trên giường của Quý Bạch, quá trình cần thiết tôi quên hết rồi còn đâu.

Không được, không được, việc này không thể tiếp tục được, tôi phải nói chuyện thẳng thắn với Quý Bạch.

Đợi chút, liệu anh ta có đánh chết tôi sau đó tự sát không?

Cho phép tôi trì hoãn ngày hôm sau, vừa mới đi làm, việc thì nhiều, áp lực thì lớn.

Đằng này, tăng ca đến 9 giờ, buồn ngủ đến mức 2 mắt không mở nổi ra nữa, lấy đâu ra sức mà thẳng thắn với Quý Bạch.

Được rồi, tôi thừa nhận là do tôi hèn.

Tôi xuống khỏi bến xe buýt, quay người đi về phía nhà ở thì thấy Lý Tử Phàm đang bị một người đàn ông quấy rối.

Người đàn ông đó có vẻ như đã uống khá nhiều.

Lý Tử Phàm rất gầy, hoàn toàn không phải đối thủ của đàn ông.

Thấy người đàn ông không ra tay, tôi nhanh chóng đứng lên phía trước bảo vệ Lý Tử Phàm ở phía sau.

“Đệt!” người đàn ông tức giận chửi thề một câu, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, “Lại một thằng khác? Em vì hắn mà bỏ anh à?”

“Đứa dáng vẻ biến thái như em mà cũng có người cần à?”

“Này, anh biết cô ấy trước đây là đàn ông sao?”

“Mày không thấy ghê tởm cô ta à?”

Tôi không thèm mở mồm, trực tiếp đánh luôn.

Đối với loại người này thì không cần phải nói đạo lý, hắn mà chịu nghe thì coi như tôi thua.

Hắn ta thấy gặp phải vấn đề khó giải quyết thì để lại một câu: “Mày chờ đấy cho tao, tao sẽ còn đến tìm mày.”

Sau đó bỏ trốn mất tăm.

Tôi nhặt cái túi dưới đất lên vỗ phủi bụi, đưa tới trước mặt Lý Tử Phàm: “Con gái đi buổi tối phải cẩn thận chút.”

Lý Tử Phàm cười gật gật đầu: “Tô Chiết, cậu chẳng thay đổi gì cả.”

“Không đẹp trai hơn à?”

“Cậu vẫn luôn rất đẹp trai!”

Lần đầu tiên có người thật lòng khen tôi.

Trước kia Quý Bạch chưa tới nhà chúng tôi, ngược lại có rất nhiều người khen tôi, sau khi Quý Bạch tới, mọi người lấy tôi ra để so sánh với anh ta.

Hiển nhiên là tôi thua thảm hại, dần dần tôi hoài nghi chính bản thân mình, cảm thấy mình là loại phế vật.

Đây cũng là nguyên nhân khiến tôi muốn rời xa Quý Bạch chút.

Vì để cảm ơn tôi, Lý Tử Phàm, à không, bây giờ là Lý Nhã mời tôi đến nhà cô ấy để ăn nhẹ buổi đêm.

Sau khi trở thành con gái cô ấy đã chụp rất nhiều ảnh dán ở trong nhà, chỉ có duy nhất một bức ảnh tóc ngắn là tấm chụp cùng tôi.

“Cậu có thấy phản cảm không? Tôi không có ý gì đâu, chỉ muốn lưu giữ lại một chút kỷ niệm.”

Tôi lúng túng gãi đầu: “Tất nhiên là không rồi, tôi chỉ cảm thấy mình trước đây trông thật ngốc nghếch.”

Không thể không nói tài nấu nướng của Lý Nhã rất tốt, có thể so với đồ ăn ở ngoài quán.

Ăn đêm được một nửa, Quý Bạch gọi điện tới.

Tôi không tình nguyện đi về nhà, chủ yếu là không biết phải đối mặt với Quý Bạch thế nào.

Chuyện tối qua tôi thực sự không dám hỏi.

Dựa theo sự hiểu biết của tôi về Quý Bạch, anh ta không phải loại người sẽ nhân cơ hội làm bậy, chỉ có duy nhất một khả năng là tôi chủ động.

Sự thật thường đau lòng, chỗ nào sờ vào cũng thấy đau.

Biết tôi đi về từ nhà Lý Nhã, sắc mặt Quý Bạch có vẻ không đúng lắm: “Cô ta có ý với em.”

“Tô Chiết, sau này đừng sang nhà cô ta một mình được không?”

“Anh học hỏi rất nhanh, anh cũng có thể nấu cơm cho em ăn.”

Nói xong, Quý Bạch tức giận đi về phòng.

Tôi như bị nghẹn lại ở cổ họng.

Một tháng trước, hai chúng tôi còn vì một con robot Gundam mà cãi nhau, suýt chút nữa là choảng nhau luôn rồi.

Ai mà nghĩ tới một tháng sau, hai chúng tôi lại cùng thức dậy trên một chiếc giường?

Tôi không hiểu, người thích anh ta nhiều như thế, tại sao anh ta lại muốn ở bên một người đàn ông như tôi?

Hay là trước khi có quyển nhật ký, anh ta đã thích tôi rồi?

Tôi vội lắc đầu, làm sao anh ta có thể thích tôi chứ?

Lại nói, với quan hệ của hai chúng tôi hiện tại, anh ta giận rồi, có phải tôi nên đi dỗ dành không?

“Bốp” một tiếng, tôi tự vả cho mình một cái thật đau mắng: “Tô Chiết, mày là loại người rẻ rúng đến thế à?”

Đến tối hôm sau, khi tôi vừa xuống bến xe buýt, Quý Bạch đã đứng chờ tôi ở trạm dừng chân bên cạnh.

Nhìn thấy tôi, anh ấy nhanh chóng tiến lại gần.

“Em đói không?”

“Em đã ăn rồi.”

Quý Bạch sửng sốt một lúc.

“Mọi người đều vừa mới đi làm, tại sao anh lại không phải tăng ca, ngày nào em cũng mệt đến không thiết sống nữa rồi?”

Quý Bạch dịu dàng vuốt tóc tôi: “Để anh mua cho em cái bánh kem nhé.”

Sau đó, anh ấy rất tự nhiên mà nắm lấy tay tôi, lại bị tôi tránh đi mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play