11.
Ta mím môi, nói không nên lời. Chỉ cần không ở Nguỵ Đô, ở đâu cũng được. Nhưng ta lại không thể rời đi.
Phụ mẫu ta đều nằm trong tay Tiết Gia, ta đã ở Nguỵ Hầu phủ suốt sáu năm, Nguỵ Hầu chắc chắn sẽ không cho ta rời đi.
Sau này Nguỵ Hầu nghe tin liền quay về thành, nổi giận với các quan lại, phái một đoàn binh sĩ riêng cho ta. Hôm sau quận chúa đột ngột qua đ/ời. Nguỵ Hầu hứa với ta trong vòng ba năm sẽ không nạp thiếp.
Nữ tử xung quanh cực kỳ ngưỡng mộ vinh dự này của ta
Nhưng chỉ có mình ta biết. Ngụy Hầu vốn không mê nữ sắc, nhưng sẽ có một ngày nào đó hắn sẽ cưới thê thiếp có thân phận tôn quý, còn ta sớm muộn cũng sẽ ch/ết thảm.
Ta chưa bao giờ buồn bã khi ý thức được điều này. Phu quân của ta là một anh hùng trong thời loạn thế, chỉ là hắn chưa bao giờ tỏ ra thương xót ta.
Tạ tướng lại bị liên lụy vì ta. Hắn xưa nay giữ mình trong sạch, chưa từng nạp thê thiếp, thân mang bạch y, lại có dấu ấn của Lục Quốc.
Có tin đồn nói, hắn vì ái mộ Ngụy Hầu phu nhân, nên mới nguyện ý ở lại Ngụy Đô. Ngụy Tuân nghe xong rất không vui, cũng không cho ta gặp lại hắn.
Cho đến khi gặp lại trong cung. Ta vén rèm lên, xin lỗi hắn: “Những tin đồn này đều là hoang đường. Tạ đại nhân, không cần để ở trong lòng.”
Nhưng hắn chỉ hỏi ta một câu, “Vậy cô nương muốn đi đâu?”
Đó là câu hỏi mà hắn đã hỏi khi cứu ta ngày đó. Nếu không muốn ở Ngụy Đô, thì cô nương muốn ở đâu?
Tạ Lâm giương mắt, đôi mắt hắn như vầng trăng sáng trên trời. Hắn mỉm cười: “Nếu không phải là lời đồn thì sao?”
Lỡ như nguyên do hắn ở lại Ngụy Đô không phải là lời đồn thì sao?
Rõ ràng huyện Miểu gần ngay trước mắt, nhưng ta lại chần chừ không tiến lên. Ngụy Tuân khí thế hung hãn, nếu hắn thật sự vì ta mà đến, huyện Miểu cũng không phải là nơi khó tìm.
Cách tốt nhất chính là tiếp tục ở bên cạnh Tạ Lâm. Nhưng lại khó để nói điều này. Cả hai đời cộng lại, ta đã nợ Tạ Lâm quá nhiều rồi, cả đời hắn suôn sẻ, một người yếu đuối như ta không biết khi nào mới có thể trả hết ân đức này.
Nước sông lay động làm chiếc thuyền đung đưa, ánh đèn đêm như bay trong gió.
Ta không thể liên lụy đến Tạ Lâm nữa. Ta chuẩn bị bước xuống thuyền, từ biệt ở đây.
“Tạ biểu ca, đa tạ. A Uẩn giờ đây một mình lực yếu, không báo đáp được ân huệ, ngày sau nhất định sẽ đền ơn trả nghĩa.”
Tạ Lâm cụp mắt, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn nổi bật lúc sáng lúc tối trong mắt ta. Hắn đột nhiên mở miệng: “Cơ hội báo ân.”
Ta ngơ ngẩn.
Tạ Lâm nói: “Ta còn muốn đi Vụ Châu, người bên cạnh ta đều không tinh tế tỉ mỉ, kiến thức rộng lớn như cô. A Uẩn, cô có thể cùng ta đồng hành một đoạn đường không?”
Hắn từ trước đến nay đều rất thông minh, sẽ nhìn ra ta đang sợ hãi, hơn nữa hắn có thể đoán được ta với Nguỵ Hầu có chuyện cũ, nhưng hắn vẫn luôn không hỏi nguyên do.
Rõ ràng ta với hắn vốn không quen biết. Nhưng bởi vì ta với Tiết gia có hiềm khích, đối đầu với Nguỵ Hầu. Ngay cả bây giờ hắn chìa tay ra giúp đỡ, cũng nói những lời nhẹ nhàng như vậy.
Ta nén nước mắt: “Tạ Lâm, huynh giúp ta như vậy, nếu ta là nữ nhân rất xấu xa thì phải làm sao?”
Tạ Lâm nhẹ giọng phủ nhận: “Cô không phải.”
Hắn sẽ không nói, hắn vẫn luôn mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh lại chẳng nhớ cái gì. Chỉ biết có một nữ tử ngồi phía bên kia bức màn nói với hắn:
“Tạ tướng, ta không thể rời đi. Những nữ nhân trẻ em ở Nguỵ Đô bần hàn này cần ta chăm sóc. Ngoại trừ ta thì sẽ không có ai trong triều nguyện ý nói về bọn họ. Nguỵ Hầu hiếu chiến, ta có thể ngăn ý định gi/ết người của chàng, ít gây ra chiến sự. Đại nhân thanh liêm chính khiết, không nên bị ta liên luỵ, tránh để cho người đời bàn tán. Tự do của ta không quan trọng. Nếu như có một ngày đại nhân quay về Giang Nam, nhớ giúp ta nói với phụ mẫu ta là ta vẫn bình an, như vậy đã đủ rồi.”
Từng lời nàng nói ra đều là vì người khác.
Dung mạo nàng như núi xuân, lòng nàng lương thiện như nước, nàng ấy thiện lương, kiên trì nỗ lực hơn bất cứ người nào trên thế gian này, nhưng nàng không được vui vẻ.
Tạ tướng ta cả đời thuận lợi, duy chỉ có một tiếc nuối. Đó là gặp được nàng ấy quá muộn, không thể dẫn nàng rời đi.
Nàng ấy là một cô nương rất tốt, nhưng lại chưa từng có một cuộc sống tốt đẹp.
12.
Vụ Châu đang xảy ra lũ lụt. Tạ Lâm là một người trên thông thiên văn dưới tường địa lý, Thứ sử Vụ Châu mời hắn đến để cải tạo đê điều khơi thông lũ lụt.
Hắn ngày ngày khoác áo tơi*, đi sớm về muộn. Ta vốn tưởng rằng Tạ Lâm muốn ta giúp đỡ chỉ là lời khách khí mà thôi, không ngờ hắn thật sự tiến cử ta làm việc cho Thứ sử.
(*Áo tơi: áo đi mưa lúc xưa, thường xuất hiện trong phim cổ trang)
Kiếp trước khi ở Ngụy Đô, mỗi khi có thiên tai thảm họa, ta đều thay Ngụy Hầu quản lý thuế ruộng, cứu trợ nạn dân, tỉ mỉ không có sai sót. Những việc hậu cần lũ lụt ở Vụ Châu cũng không tính là việc khó gì với ta.
Liên hệ các phú thương, dựng lều cho nạn dân, mở kho thóc làm cháo, mỗi bước ta đều tự mình đến giám sát, không đến mấy ngày, mọi thứ đều được cải thiện lên rất nhiều.
Ban đầu là vì báo đáp ân tình của Tạ Lâm, dần dần ta lại cảm thấy rất hạnh phúc. Mọi người ở đây đều gọi ta là A Uẩn cô nương.
A Uẩn cô nương, hôm qua con ta bị nhiễm phong hàn sốt cao, may mắn là cô nương mời được Lưu đại phu đến.
A Uẩn cô nương, cô nương không giống với những phu nhân tiểu thư kia, cô nương là người tốt nhất mà ta từng gặp.
A Uẩn cô nương, may là cô nương ở đây nên không ai dám khấu trừ lương thực của bọn ta.
A Uẩn cô nương, đa tạ cô nương.
Thật ra khi ở Ngụy Đô, không phải là không có ai khen ngợi ta như vậy, nhưng bọn họ đều gọi ta là Nguỵ Hầu phu nhân, nói Nguỵ Hầu có một nương tử tốt, có cả đức lẫn tài.
Mọi người đều biết ta là Ngụy Tiết thị, nhưng không ai biết tên thật của ta là A Uẩn. Ta làm hết thảy mọi chuyện cũng chỉ để đóng góp chút ít cho giang sơn của Ngụy Hầu.
Mưa dầm liên miên không ngừng. Trên đường phát cháo, ta còn cứu được một đứa bé bị mắc kẹt trong nước, bởi vậy cả người ta dính đầy bùn đất, không thể phát cháo cho mọi người, chỉ có thể giao lại cho người khác.
Ta dựa vào xà nhà, ngủ thiếp đi. Mơ thấy cảnh tượng sau khi ch/ết ở kiếp trước của ta.
Ngụy Đô cách ngàn dặm đều mặc đồ tang, suốt mấy tháng đều diễn tấu nhạc tang. Mọi người trong vương thành đều đau buồn, sử quan rơi nước mắt, liệt ta vào truyền kỳ vương hậu.
Ngụy Hầu huỷ bỏ hôn sự, không muốn liên hôn với cường hào nữa, từ đầu đến cuối hắn chỉ có một thê tử là ta mà thôi.
Bách tính nhận được ân huệ của ta, liền tự xây lăng mộ tưởng nhớ ta.
Ngụy Hầu tự tay gi/ết chiến mã đã theo hắn nhiều năm ở trước mộ ta, nói: “Sáu con thần mã, phù hộ hồn phách nàng lên thiên đường.”
Hắn không ngủ không nghỉ, tự mình khắc bia, ngày hoàn thành hắn nôn ra máu, hôn mê bất tỉnh. Trên bia ghi lại câu chuyện về cuộc đời của ta, còn có tên của ta.
Từ đó thế nhân mới biết được Ngụy Hầu phu nhân còn có tên là Tiết Uẩn.
Ta là Tiết Uẩn.
13.
Khi ta tỉnh dậy từ giấc mơ đã là bình minh của ngày hôm sau. Ta đã được đưa về phủ và thay quần áo sạch sẽ.
Mưa đã tạnh hẳn, chỉ đọng lại một hai giọt nước trên mái hiên. Ta vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, tóc dài xõa tung: “Dậy trễ rồi, sử quan còn chờ ta làm việc.”
Nhưng khi đi qua đình viện thì bị gọi lại. Tạ Lâm nhẹ nhàng mỉm cười: “A Uẩn đại nhân, có thể cùng một người nhàn rỗi như ta dùng bữa sáng một lần được không?” Hắn thở dài, “Ta mấy ngày rồi không được nói chuyện với muội.”
Ánh nắng trong suốt xuyên qua, tựa như sương sớm. Kênh mương đã xây xong, nước lũ cũng đã rút lui, nhưng vẫn còn những con đường ngập nước. May mà đó chỉ là thiên tai chứ không phải là thảm hoạ. Người dân Vụ Châu đều rất vui mừng.
Đúng lúc Thứ sử dọn dẹp phủ khố, tìm thấy một hộp pháo hoa vẫn chưa bị thấm ướt, bèn chiếu cáo toàn thành đêm nay sẽ đốt pháo cùng thưởng thức.
Ta với Tạ Lâm đều đã làm việc mệt nhọc từ lâu, vừa hay mượn cơ hội này để nghỉ ngơi, thư giãn bản thân một chút. Chỉ là chợ đêm phức tạp, mà lối sống ở Vụ Châu lại quá đỗi giản dị.
Ta cùng Tạ Lâm dạo phố, lại bị không ít tiểu thương nhận ra, ai nấy đều cố nhét đồ vào tay ta, còn chưa đi được vài bước, trên người đã đầy ắp đồ đạc. Tạ Lâm nhìn tay chân ta lúng túng, đôi mắt tít lại mang theo ý cười.
Cho đến khi có người đứng phía sau ta, ngượng ngùng hô một tiếng: “A Uẩn cô nương.”
Ta quay đầu lại, nhận ra hắn chính là lại quan trẻ vẫn luôn giúp ta chăm lo kho cháo trong mấy ngày qua, hắn cố can đảm nói: “Cô nương cũng đến xem pháo hoa sao? Ta biết có một vị trí ngắm cảnh rất đẹp, cô nương…”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị động tác của Tạ Lâm cắt ngang. Tạ Lâm vươn tay, lướt qua tay áo, rất tự nhiên nắm lấy tay ta, hắn nói: “Dưới chân có vũng nước đọng, cẩn thận.”
Ta ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy vẻ mặt buồn bã đầy thất vọng của chàng lại quan trẻ.
14.
Thời tiết bây giờ ở Vụ Châu rất thích hợp để ngắm pháo hoa. Đã lâu lắm rồi ta mới cười vui vẻ như vậy. Sau khi xem xong, ta đứng dưới tán cây chờ Tạ Lâm mua kẹo về cho ta.
Ánh đèn sáng rực rỡ, dòng người qua lại tấp nập. Ta vô ý quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam nhân mang hắc y đứng ở dưới ánh đèn, không biết đã nhìn ta bao lâu.
Cuối cùng cũng đợi được ta quay đầu lại.
Ngụy Tuân tháo mặt nạ xuống, ánh mắt thất thần, giọng nói nhẹ nhàng như sợ đánh mất thứ gì: “A Uẩn, chúng ta về nhà thôi.”
Tiết Uẩn mười sáu tuổi, khi nàng chưa bị hắn lạnh nhạt, khi nàng chưa bị quý tộc Ngụy Đô khinh thường, khi nàng mất đi đứa con đầu lòng vì giúp hắn cứu tế lũ lụt.
Thì ra, khi ấy nàng lại cười xinh đẹp đến như vậy. Nàng mang một bộ thường dân đơn giản, nhưng lại thoải mái, xinh đẹp.
Trong lòng Ngụy Tuân đầy chua xót, đây là A Uẩn của hắn.
Hắn không suy nghĩ kỹ vì sao không xảy ra chuyện gả thay như kiếp trước. Vì sao con đường lấy thê tử lại trăn trở đến như vậy, chỉ cần có thể tìm thấy A Uẩn, vậy là đủ rồi.
Ngụy Tuân nghẹn ngào nói: “Nàng vẫn chưa nhận ra ta sao, ta là Ngụy Tuân, đến từ Ngụy Đô, đã từng kết thân với Tiết thị Kim Lăng. Lần này ta đến đây chính là vì việc này.”
Hắn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chỉ có thể nói ra một câu đơn giản nhất. Ngụy hầu Ngụy Tuân muốn cưới Tiết Uẩn, chỉ có như vậy mà thôi.
Ta lắc đầu: “Ta không phải người của Tiết thị Kim Lăng, ta đến từ huyện Miểu, là một tiểu hộ nhỏ bé. Ngươi tìm nhầm người rồi. Người ngươi muốn tìm là Tiết Vân Kim Lăng.”
Ánh mắt của ta đột nhiên sáng lên, Ngụy Hầu nhìn theo ánh mắt ta. Một thanh niên áo trắng như tiên giáng trần, trên tay cầm hai xâu kẹo hồ lô bước tới, ta chạy tới hai bước, nắm lấy tay áo của Tạ Lâm, cả người đều toát mồ hôi lạnh, ta cười nói: “Tạ Lâm, chúng ta về nhà đi.”
Ngụy Tuân đứng tại chỗ, toàn thân lạnh buốt. Hắn vốn định để nữ tử trong lòng hắn trở thành Nguỵ Hầu đệ nhất phu nhân, hắn nguyện ý làm mọi thứ để bù đắp lại lỗi lầm trong quá khứ.
Nhưng vào khoảnh khắc này hắn mới ý thức được, từ đầu đến cuối hắn đã bỏ qua một điều.
Trùng sinh lại một đời, không có chuyện gả thay, không có ép buộc, A Uẩn sẽ nguyện ý gả cho hắn sao?
15.
Sau khi gặp Ngụy Tuân, cả người ta đều đổ mồ hôi lạnh. Nhưng ta lại bình tĩnh hơn nhiều so với ta nghĩ. Sau khi trùng sinh quay về, ta không còn trằn trọc sợ hãi như khi gặp Nguỵ Tuân ở sông Đan nữa, ta ngủ rất yên giấc.
Có lẽ là do ta biết ở thành Vụ Châu này, Ngụy Tuân sẽ không thể mang ta đi, mọi người ở đây đều đối với ta rất tốt. Hơn nữa, còn có Tạ Lâm ở đây.
Nửa đêm ta khát nước, liền thức dậy xuống giường uống nước. Đúng lúc gió đêm thổi vang những chiếc chuông đồng nơi góc mái hiên, ta đẩy cửa ra. Ta đột nhiên sững sờ.
Ánh trăng chiếu xuống hành lang gỗ, Tạ Lâm đang canh giữ ở ngoài phòng của ta. Hắn ngồi co một chân, áo choàng chất đống như tuyết ở bên mình, hắn cụp mắt xuống, quấn một miếng vải trắng lên cổ tay. Bên cạnh hắn còn có một thanh kiếm, bất cứ khi nào có chuyện gì thì hắn đều sẽ có mặt ở đây.
Khoé mắt ta nóng bừng, chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Sao huynh không trở về ngủ?”
Tạ Lâm nói: “Tối nay trời nổi gió, sợ muội sẽ sợ hãi.”
Chỉ vài từ đơn giản vậy thôi.
Tạ Lâm thông minh từ nhỏ, không biết vì sao trong lòng có chút lo sợ, bèn canh giữ ở chỗ này mới thấy an tâm trong lòng.
Hắn đưa tới một bức văn thư, ta mở to hai mắt đọc. Đây là một bức văn thư từ Kim Lăng gửi tới, ý muốn chọn một vị nữ quan cho đất Ngô Việt, một chức vụ cai quản và dạy bảo canh tác, cũng không phải là chức vị cao quý gì.
Nhưng chức nữ quan này thật sự rất hiếm có, mỗi khi có chỗ trống thì các anh hùng đều ra sức tranh giành. Phàm là người nhận được văn thư, đều sẽ lập tức khởi hành đến Kim Lăng ứng tuyển.
Tạ Lâm nói: “Văn thư vốn nên đến sớm, Thứ sử đã để lại vị trí ứng tuyển của thành Vụ Châu cho muội. Ông ấy nhờ ta chuyển lời, A Uẩn cô nương, đa tạ cô nương góp công sức trong trận lũ lụt này.”
Nói nghe thì dễ, nhưng thực chất chẳng dễ gì. Chức nữ quan này không chỉ nắm thực quyền trong tay, mà chuyện hôn nhân đại sự đều được tự làm chủ, các tộc lão cũng không thể nhúng tay vào được.
Tạ Lâm vẫn luôn biết, ta sợ Tiết gia Kim Lăng, dựa vào bọn ta là người một nhà sẽ lại gả ta ra ngoài. Nếu không phải Tạ Lâm tiến cử ta với Thứ sử, nếu không phải hắn can dự, Thứ sử làm sao nghĩ đến việc cảm tạ ta bằng cách này.
Ta kinh ngạc nhìn Tạ Lâm. Thì ra đây chính là lời hứa ban đầu hắn đã nói với ta, vậy thì không gả. Cho dù vương hầu cầu thân, cho dù tộc lão bức gả, ta đều có thể từ chối.
Ta nhẹ giọng nói: “Nếu như ta không được chọn làm nữ quan, thì phải làm sao?”
Tạ Lâm rũ mắt, âm thanh vững vàng: “Vậy còn có ta.”
Hắn đã từng nói. Hắn ở đó, vẫn luôn ở đó.