1.
Tháng thứ ba kể từ khi bị quân địch bắt làm tù binh, ta nhận được tin Ngụy hầu Ngụy Tuân thành thân với trưởng tỷ Tiết gia Kim Lăng, không ai là không biết tin tức đại hôn này. Trong tình hình loạn thế, các thế gia hào tộc liên hôn là chuyện vô cùng bình thường.
Quan trọng là, nếu Ngụy Tuân không có một Hầu phu nhân giúp hắn sơ tán bách tính mà bị quân địch bắt giữ là ta.
Chủ soái của quân địch đã sớm truyền tin, bảo hắn lấy ba thành trì để đổi ta trở về. Ngụy Tuân trì trệ không đáp lại.
Cho tới hôm nay, hắn mới phái sứ thần tới, đem theo hai món đồ.
Một cái là lời nhắn hắn gửi đến chủ soái, cười nhạo ông ta chỉ biết dùng một phu nhân để nắm thóp vương hầu. Hắn sẽ không vì ta mà nhượng lại ba thành trì.
Một cái là cho ta, một gói thạch tín dùng để t/ự s/át.
Sứ thần truyền lời thay Ngụy Tuân. Ông ấy nói:
“A Uẩn, ta có lỗi với nàng, kiếp sau ta sẽ đền bù cho nàng.”
Hắn chỉ nói một câu này, không có gì khác.
Bị giam giữ suốt mấy tháng, ta mỗi ngày đều chịu đủ loại hình phạt, sống không bằng ch/et. Ta đợi, đợi được phu quân của ta cưới thê tử khác, đợi đến khi hắn đưa thạch tín tới cho ta, chờ mong ta t/ự s/át.
Hắn nói với ta, kiếp sau sẽ đền bù cho ta.
2.
Ba tháng trước ta vẫn là Nguỵ Hầu phu nhân được các nữ tử ghen tỵ. Bởi vì xuất thân của ta không phải là đích nữ của một thế gia giàu có, chẳng qua là Kim Lăng Tiết Thị không muốn gả đi, nên ta mới có được may mắn thay tỷ ấy gả cho Ngụy Tuân, một thiếu niên còn đang trẻ tuổi đã nắm quyền lực trong tay.
Thiếu niên khí phách, anh dũng tuấn tú. Không một phong cảnh nào có thể sánh được.
Không một ai biết ta đã phải chịu đựng biết bao trắc trở.
Bởi vì gả thay, Ngụy Tuân vẫn không chịu thừa nhận ta là thê tử của hắn, cũng chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta. Không có sự giúp đỡ của hắn, cùng với xuất thân tầm thường của ta, cuộc sống ở Nguỵ Đô rất đỗi gian nan.
Ta muốn tự mình ra đồng cày bừa vụ xuân, tỏ rõ đức hạnh của một nữ tử. Ta phụng dưỡng phụ mẫu, trong nhiều năm qua chưa bao giờ có sai lầm. Ta biết trong lòng Ngụy Tuân chứa cả thiên hạ, liền nỗ lực trở thành một Hầu phu nhân thật tốt, được mọi người trên dưới Ngụy Đô hết lòng khen ngợi.
Ta nghĩ rằng, chỉ cần ta cố gắng là có thể làm tốt.
Nhưng không, ít nhất thì Ngụy Tuân không cho là như vậy.
Vào lúc Nghiệp Thành loạn lạc, hắn bảo ta ở lại trong thành để ổn định lòng quân. Dù cho hắn biết quân địch mấy ngày nữa sẽ đến, dù cho hắn biết ta cũng chỉ là một nữ tử.
Trước khi Nguỵ Tuân lên đường, ta gọi hắn lại, bàn tay giấu trong ống tay áo run lên vì sợ hãi. Ta hỏi: “Quân Hầu, chàng sẽ tới đón ta chứ?”
Ngụy Tuân quay đầu lại, thanh kiếm trên thắt lưng chạm vào bộ giáp sắt, hắn nói, có.
Nhưng hắn đã lừa ta.
Cho đến khi thành trì bị phá, cho đến khi ta vì sơ tán bách tính, bị quân địch bắt giữ suốt ba tháng, hắn cũng không tới.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không tới đón ta. Bởi vì bất luận ta có xuất chúng đến nhường nào đi nữa, cũng không phải là nữ tử mà hắn thích.
3.
Không ngờ được là sau khi ch/ết vì độc thạch tín, ta lại trở về cái đêm trước khi gả cho Ngụy Tuân, trên người còn đang mặc một bộ giá y. Ta khi đó chỉ vừa mới mười sáu tuổi.
Người của Tiết gia vẫn luôn canh giữ ta, vừa đấm vừa xoa nói: “Là Ngụy Hầu phủ đó, gả vào đấy là phú quý ngập trời. Nếu dây dưa chậm chạp, đừng nói là ngươi, tính mạng phụ mẫu ngươi cũng khó mà giữ được.”
Tiết Thị Kim Lăng là một danh môn vọng tộc. Nhà ta chẳng qua chỉ là một nhánh Tiết Thị nhỏ bé trong dòng tộc, lại có một ngày được người của gia đình đứng đầu tộc tìm tới cửa. Nói rằng đại tiểu thư của bọn họ đang thiếu bạn chơi cùng.
Mẫu thân ta đang phiền não vì chuyện hôn sự của ta, hy vọng ta có thể mượn cơ hội ở Kim Lăng tìm được một lang quân như ý, tâm đầu ý hợp.
Trước khi đi, mẫu thân ta vừa vui vừa buồn, lại nói:
“Tiết thị Kim Lăng quen biết nhiều anh kiệt xuất chúng, cũng dễ kiếm một lang quân tốt. Con qua đấy cũng tốt.”
Một hồi lại nói: “A Uẩn, nếu người của Kim Lăng đối xử với con không tốt, thì con hãy quay về, ta vẫn luôn ở đây.”
Mẫu thân ta không biết, bọn ta đều không ai biết. Ta không thể quay lại được nữa.
Bởi vì Tiết gia căn bản không phải tới tìm bạn chơi cho Tiết Vân, mà là tìm người thay tỷ ấy gả đi. Ta vừa đến Kim Lăng, đã bị ép buộc phải mặc giá y. Người của Tiết gia ngày đêm canh gác, e là sợ ta chạy mất.
Từ đó về sau, cuộc sống của ta không còn quyền lựa chọn. Ta không còn đường nào để đi.
Người của Tiết gia nói, gả cho Ngụy hầu phủ là phú quý ngập trời. Nhưng không ai nói, ta sẽ bị ghẻ lạnh, bị kỳ thị, bị đay nghiến suốt mười năm trời, cuối cùng còn không thể ch/ết một cách yên ổn.
4.
Nhưng có lẽ vẫn còn một đường để thoát khỏi cảnh này.
Ta nhân lúc ma ma không chú ý, dùng gối sứ đánh ngất bà ấy, trèo ra ngoài qua cửa sổ.
Nếu như ta nhớ không lầm, Tạ Lâm có con dấu của Lục Quốc, lúc này đang ở nhờ Tiết phủ, hắn là một quân tử thanh liêm chính trực.
Nhưng ta không biết hắn đang ở đâu. Chỉ biết là hắn thích sống gần nước. Ta liều mạng chạy về phía Bích Hồ của Tiết phủ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Kiếp trước vì ta là người gả thay, nên Ngụy Tuân đã nhiều lần giáng tội cho ta, nếu không phải nhờ Tạ Lâm nói giúp vài câu, ta cũng khó nhiều lần thoát khỏi kiếp nạn.
Nếu như có thể tìm được Tạ Lâm, có lẽ hắn có thể giúp ta.
Ánh đèn trong Tiết phủ dần dần sáng lên, tất cả thị vệ ma ma đều đổ ra ngoài tìm kiếm xung quanh, tiếng bước chân cách ta càng lúc càng gần. Không biết là ai đã hét lên: “Ở đó!”
Ta chạy vào một căn nhà nhỏ bên hồ, gõ mạnh cánh cửa đang đóng chặt.
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa bị mở ra, Tạ công tử khoác y phục đứng dậy, xuất hiện ở trước mặt ta.
Giá y trên người ta đã bị rách rưới lúc bỏ chạy, trên mặt lấm tấm mồ hôi. Ta kiệt sức, nói không nên lời, chỉ nghẹn ngào nói ra vài từ: “Ta không muốn gả đi. Ngài có thể giúp ta không?”
Quản sự dẫn theo người đã chạy đến trước cửa, nhưng lại do dự đứng ở bên ngoài, giống như đang kiêng dè một cái gì đó.
Quản sự bên ngoài cao giọng nói: “Bẩm Tạ công tử, nửa đêm tân nương chạy quanh đã quấy rầy đến ngài rồi, tiểu nhân xin phép được dẫn tân nương rời đi.”
Hắn ngoảnh mặt làm ngơ, cụp mắt nhìn ta. Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt hắn, giống như nói với ta, cũng như đang nói cho người phía sau nghe thấy, hắn nói:
“Vậy thì không gả.”
Đến bước đường cùng, một lời hứa hẹn.
Từ nay về sau cho dù núi đao biển lửa, hắn làm chỗ dựa cho ta, chưa từng nuốt lời.
5.
Tạ Lâm đưa cho lão thái công của Tiết Gia một bức thư tay, sau đó bảo thị nữ dẫn ta đi tắm rửa thay y phục.
Lúc ta đi ra, hắn đang ngồi ngoài hiên pha trà. Cánh cửa mở rộng, tấm màn trắng bị gió thổi xuống, đôi guốc gỗ giẫm trên sàn phát ra tiếng vang nhẹ.
Ta cẩn thận ngồi xuống chỗ đối diện Tạ Lâm.
Xung quanh yên tĩnh như mặt nước, tựa hồ như cuộc rượt đuổi ồn ào nửa canh giờ trước chưa từng xảy ra, chỉ có cơn đau âm ỉ từ những vết sẹo trên cơ thể nhắc nhở ta, đây không phải là một giấc mộng.
Bây giờ đã là canh ba, chờ đến khi trời hửng sáng, chính là lúc Tiết gia đưa dâu. Ánh đèn hỉ phía xa xa vẫn sáng rực rỡ, đầy tớ vẫn đang tất bật lo liệu yến tiệc. Suy cho cùng thì Tiết gia vẫn phải gả con gái.
Ta nắm chặt vạt váy bên người, giọng nói căng thẳng, hỏi: “Ai sẽ xuất giá?”
Trong tiềm thức ta có một loại cảm giác hoảng sợ tràn ngập trong lòng ta. Ta sợ đến khi trời sáng rồi, Tiết Gia còn muốn tới bắt ta trở về. Ta sợ lời nói của Tạ Lâm đột ngột không giữ lời nữa.
Hắn đẩy tách trà an thần đã pha sẵn đến trước mặt ta.
Tạ Lâm nghiêng đầu, hời hợt nói: “Tiết Vân vốn là người nên gả cho Ngụy Hầu.”
Ta ngơ ngẩn. Vốn nên là như vậy. Người có hôn ước với Ngụy Hầu, vốn là trưởng tỷ Tiết Vân của ta. Nhưng vì tỷ ấy ghét bỏ Ngụy Đô lạnh lẽo u ám mà không muốn gả, cũng chỉ vì lý do đơn giản như vậy mà đã huỷ hoại cuộc đời ta.
Mười năm thành thân, ta không có được một ngày bình yên.
Tạ Lâm đưa mọi thứ quay về quỹ đạo vốn có, lần này, Tiết Vân sẽ gả cho Ngụy Hầu. Ta cũng không cần phải trải qua mười năm bị ghẻ lạnh ở Nguỵ Hầu phủ nữa.
Ta nhìn vào mắt Tạ Lâm, bỗng chốc nước mắt sắp rơi xuống, ta vội vàng cúi đầu giả vờ đang uống trà để che giấu cảm xúc hiện tại.
Tạ Lâm nói: “Uống xong chén trà này, cô nương hãy vào ngủ một giấc, ta đưa cô nương về nhà.”
Canh khuya sương lạnh, ta trở về cái ngày đã biến vận mệnh của ta rơi xuống vực thẳm.
Có người nói sẽ đưa ta về nhà.