Tiểu Ngốc tử

CHƯƠNG 2.2: Hôn nhân là khi hai người yêu nhau đến với nhau...hạnh phúc ngọt ngào


1 tháng


Khi Phó Minh đến Phó gia, Phó Tư Ngạn đã đi du học ở Bắc Mỹ.

Nhiều năm như vậy, Phó Tư Ngạn chưa bao giờ tỏ ra bất mãn với chuyện cha mình ngoại tình chứ đừng nói đến việc tranh giành tài sản của gia đình.

Chọn chủ động rời đi, trở thành kẻ hèn nhát sáu năm không trở lại.

Phó Minh căn bản không coi trọng hắn.

Phó Minh vừa đi xuống lầu vừa xem điện thoại: “con có việc phải ra ngoài rồi."

Phó Sơn Ưng bất mãn nói: “Lại theo cái đám bạn vô dụng của mày à?"

Hứa Vân Y cũng nói: “Tiểu Minh, đợi lát nữa rồi hãy đi. "

“Chờ Thư Bách Thu vào, mẹ còn muốn hỏi nó về nhà họ Thư."

Bà khuyên con trai.

“Những chuyện này con cũng hiểu.”

"Ai?” Phó Minh vẻ mặt chán ghét, “Cái tên ngốc đó?”

"Đừng gọi như vậy.”

Hứa Vân Y tức giận nói.

“Đó là người sẽ kết hôn với anh cả con.”

Lời nói như có ý đính chính nhưng thực tế lại mang tính an ủi nhiều hơn.

Hứa Vân Y biết rằng sở dĩ con trai mình có phản kháng như vậy với tên ngốc đó là vì cuộc hôn nhân này vốn được Phó Sơn Ưng định cho con trai thứ hai.

Phó Minh chán ghét nhất quyết không chịu cưới một kẻ ngốc, nên hôn nhân này rơi vào tay Phó Tư Ngạn, người đã ở nước ngoài nhiều năm.

Cuộc hôn nhân bây giờ đã được quyết định.

Dù đứa ngốc đến đây thì nó cũng đã là người của Phó Tư Ngạn.

Chuyện này không còn liên quan gì tới Phó Minh.

Nhưng Phó Minh hoàn toàn không nghe được ý tứ trong lời nói của mẹ mình, trong lòng vẫn tràn đầy chán ghét.

"Liên quan gì tới con? Con không muốn nghe tới tên đó."

Hắn thậm chí còn ác ý nghĩ. Kẻ vô dụng đó rất phù hợp với tên ngốc này.

"Tại sao không liên quan?"

Phó Sơn Ưng đập mạnh tay lên bàn.

"Gia đình sắp chuẩn bị kinh doanh vào ngành ngọc bích. Thư gia là một gia tộc lâu đời trong giới chạm khắc."

Hứa Vân Y cũng nói: "Danh tiếng của Thư Vũ vẫn còn đó. Hồi đó thịnh vượng như vậy, Cho dù Thư gia đã Phá sản, chắc trong tay vẫn nắm một ít tin tức tốt."

Thư gia giờ chỉ còn một hậu duệ duy nhất mà không phải cũng rơi vào trong tay bọn họ rồi sao?

Nhưng Phó Minh vẫn là không có bao nhiêu kiên nhẫn, chỉ muốn đi ra ngoài.

Đang lúc bế tắc, bên cạnh vang lên tiếng mở cửa.

Một cậu bé xa lạ bước ra từ phòng ngủ phía bắc.

Cậu ta được trợ lý gọi ra và dường như đã ở trong đó khá lâu.

Tóc của chàng trai đã được sấy khô hoàn toàn, mái tóc có màu vàng nhạt, mềm mại và quyến rũ đến mức chỉ muốn đưa tay ra chạm vào.

Sắc mặt của cậu không còn tái nhợt như trước, một chút hồng hào do hơi nước, khiến khuôn mặt thanh tú càng trở nên xinh đẹp và sống động.

Phó Minh sửng sốt một chút: "Đây là ai...?"

Khi nhận ra đây chính là tên ngốc, hắn càng kinh ngạc hơn.

Phó Minh không ngờ rằng đối phương sẽ như thế này, cậu một chút cũng không giống một kẻ ngốc - mày cong mắt lác.

Ngay cả những bức ảnh vừa nhận được trên điện thoại khiến Phó Minh muốn ra ngoài ngay lập tức dường như đột nhiên trở nên kém hấp dẫn.

Cậu ấy quá gầy... Phó Minh nghĩ thầm.

Phó Minh trong lòng thầm nghĩ.

Cậu ta trông có vẻ gầy yếu, nhìn có vẻ chỉ có xương.

Thư Bách Thu vừa đi ra đã bị nhìn chằm chằm như vậy, hai tay vốn là buông thõng ở hai bên, bây giờ lại chậm rãi di chuyển.

Lặng lẽ ẩn nấp lui về phía sau.

***

Lúc này

Thượng Hải.

Trong phòng làm việc rộng rãi và sáng sủa, một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đang ngồi trước bàn làm việc, nhìn máy tính trước mặt.

Cặp kính gọng hẹp vuông vức sang trọng phản chiếu hình ảnh xuất hiện trên màn hình máy tính là một bức ảnh rõ nét.

Bức tranh lấy bối cảnh là một khu thí nghiệm rộng rãi và sáng sủa, với nhiều nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang bận rộn trong khu vực làm việc tương ứng của họ

Trong video, một số người lãnh đạo phòng thí nghiệm đang ngồi ở bàn, người lãnh đạo đứng cạnh bảng trắng, giải thích tiến độ nghiên cứu mới nhất.

Trước màn hình, Phó Tư Ngạn đeo tai nghe Bluetooth, ngón tay đan vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng, im lặng nhìn chăm chú.

Nó giống như đang tham gia một cuộc họp dự án quan trọng và chỉ dành cho những người thiên tài với trí óc vĩ đại.

Một tiếng "ù ù" nhẹ vang lên, điện thoại trên bàn rung lên, thông báo có cuộc đến.

Tên của bên kia xuất hiện trên màn hình.

"Phó Sơn Ưng".

Phó Tư Ngạn vẫn nhìn màn hình máy tính, ngón tay dài vươn ra, trực tiếp cúp cuộc gọi.

Một lúc sau, chuông điện thoại lại reo.

Cũng bị cúp máy.

Nhưng đầu dây bên kia dường như đã quyết tâm gọi điện, cuộc gọi lại vang lên.

Lúc này Phó Tư Ngạn mới dời mắt đi chỗ khác, lông mày tuấn tú bình tĩnh lãnh đạm, không biểu hiện cảm xúc nào.

Khi Phó Tư Ngạn quay đi, video giảng giải trên màn hình máy tính cũng dừng lại đúng lúc.

Trong phòng làm việc rộng rãi và yên tĩnh, Phó Tư Ngạn cuối cùng cũng lên tiếng.

Phó Tư Ngạn vẫn cứ nhìn hình ảnh trên máy tính, Anh ấy không trả lời điện thoại mà nói trực tiếp bằng tiếng Anh.

"Tiếp tục tối ưu hóa, đưa một nhóm amino vào vị trí số 6 của vòng benzen, sau đó kiểm tra hoạt tính ức chế của hợp chất G."

Người phụ trách thí nghiệm trên màn hình lập tức phản ứng.

"Được."

Đây không phải là một video khóa học được ghi lại.

Mà là một cuộc họp xuyên quốc gia.

Báo cáo kết thúc, sau khi nghe Phó Tư Ngạn đề nghị, mọi người trong tổ thực nghiệm đều đi làm việc riêng của mình.

Tắt video xuyên quốc gia, Phó Tư Ngạn mới trả lời điện thoại trong tay.

Giọng nói giận dữ của Phó Sơn Ưng ngay lập tức phát ra từ điện thoại di động.

"Chuyện gì vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi? Tại sao mày còn chưa về nhà?"

Phó Tư Ngạn không có cầm điện thoại lên, tùy ý nói chuyện.

Thay vào đó, anh ta lấy một chiếc bút máy mạ vàng đen và thản nhiên mở một bản báo cáo trên bàn.

Phó Tư Ngạn thản nhiên nói trong khi đang xem báo cáo tiếng Anh.

"Có chuyện gì sao?"

"Có chuyện?" Phó Sơn Ưng rất tức giận với thái độ của anh, "Sáng nay mày không phải đã đến Minh Thành rồi sao?"

"Ngày giỗ của mẹ mày sắp đến rồi. Nếu không về sớm thì làm sao đến đó kịp? Mày định đi thăm mộ cô ấy à? "

Giọng điệu trong điện thoại đầy uy hiếp, nhưng người bị chất vấn lại không hề để ý.

“Cuối tháng mới đến ngày giỗ.”

Phó Tư Ngạn nhấp một ngụm cà phê, cười nhẹ hỏi.

“Ông thúc giục tôi về gấp như vậy để ép tôi kết hôn sao?"

Bên kia điện thoại trầm mặc một lát, hiển nhiên là bọn họ không nghĩ đến.

Rõ ràng là cố tình giấu giếm, nhưng Phó Tư Ngạn lại đã biết chuyện này.

"Đừng bận tâm," Phó Tư Ngạn bình tĩnh đặt tách cà phê trong tay xuống, "Tôi không có ý định đó."

" Tư Ngạn " một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, Hứa Vân Y ở đầu dây bên kia, "Con cũng biết, ông nội sức khỏe không tốt, hiện tại lại lâm bệnh nặng, chỉ chờ cuộc hôn nhân này để ông vui lên thôi."

“Và đây cũng là vì lợi ích của chính con, chị Tô ở dưới cũng sẽ rất mong con thành gia lập thất, chị Tô cũng để lai vài thứ chỉ đợi lúc con kết hôn mới yên tâm giao cho con ... "

Ngay khi mở miệng, cô ta đã đề cập đến di sản mẹ của Phó Tư Ngạn để lại.

Xét cho cùng, đối với một thanh niên hai mươi bốn tuổi bình thường, đó là một khối tài sản lớn.

Lúc này, Phó Tư Ngạn tình cờ ngước mắt lên, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này là vào buổi chiều và mặt trời chói trang. Bên ngoài cửa sổ kính từ trần đến sàn lớn, mặt sông êm đềm lấp lánh, những tòa nhà cao tầng ven bờ xếp hàng dài, khung cảnh nhộn nhịp đẹp đẽ.

Ở vùng đất ven sông nơi mỗi tấc đất đều có quý giá, đây là khách sạn 6 sao duy nhất ở Thượng Hải nên mỗi phòng đều được xây dựng vô cùng sang trọng và rộng rãi.

Phòng tổng thống nơi Phó Tư Ngạn ở là vị trí tốt nhất để ngắm cảnh sông nước.

Đây rõ ràng không phải là nơi mà một người bình thường hai mươi bốn tuổi có thể thuê được.

"Vì lợi ích của tôi?"

Phó Tư Ngạn cười nửa miệng.

“Cho nên cho tôi cùng một tên ngốc kết hôn?"

"Mày, mày nghe lời này từ ai?!” Phó Sơn Anh không nhịn được tức giận, tức giận hỏi: “Tên khốn nào nói bậy?"

Phó Tư Ngạn dứt khoát nói: "Hứa Phi."

"Mày...!"

Phó Sơn Ưng đột nhiên nghẹn lại.

Bởi vì Hứa Phi là con trai của cha vợ ông và là em trai Hứa Vân Y.

“Thằng khốn” ông trực tiếp mắng em vợ.

Hứa Phi luôn chơi bời lêu lổng và thường xuyên lấy danh nghĩa anh rể để khoe khoang và làm những việc bên ngoài.

Không có gì lạ khi nó bàn tán chuyên này và vô tình lọt vào tai Phó Tư Ngạn.

Hứa Vân Y có chút xấu hổ và cố gắng cười.

"Ồ, sao có thể được? Đứa bé này bình thường rất ngoan..."

Phó Tư Ngạn chuẩn bị cúp điện thoại, hắn không rảnh nghe những lời vô nghĩa như vậy.

Mặc dù Phó Tư Ngạn có lý do để trở về Trung Quốc, nhưng anh ấy lại bay thẳng từ Boston đến Thượng Hải và không có ý định đến Minh Thành trong tuần này.

Tuy nhiên, ngay khi Fu Si'an Phó Tư Ngạn chuẩn bị nhấn nút kết thúc cuộc gọi, Hứa Vân Y đã trực tiếp mở goi bằng.

Cô quay máy ảnh sang hướng khác và chĩa vào Thư Bạch Thu đang ngồi im lặng cách đó không xa.

"Nhìn xem, không phải rất đẹp sao? Nó cũng rất thông minh, nhanh nhẹn."

Hứa Vân Y thực ra có chút không chắc chắn, chuyện hôn nhân đáng lẽ phải được bàn bạc sau khi Phó Tư Ngạn trở về, nhưng bây giờ đối phương đã biết trước chuyện này.

Mọi chuyện dường như không còn theo dự tính.

Nhưng giây tiếp theo, bên kia điện thoại không vang lên tiếng từ chối.

"Cậu ta tên là gì?" Phó Tư Ngạn đột nhiên hỏi.

"Thư Bạch Thu."

Nghe được gọi tên, Thư Bạch Thu vốn đang cúi đầu bên cạnh Phó Minh, hơi khựng lại, chậm rãi nhìn sang.

Khuôn mặt có chút bối rối của cậu bé đã lộ rõ toàn bộ trong video.

Khuôn mặt quá gầy, quá xinh đẹp đó có thể dễ dàng khiến trái tim của những người chứng kiến rung động.

Nhìn vẻ ngoài của cậu ấy, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng khiến người chán ghét.

Ngược lại, cậu càng giống một đứa trẻ tội nghiệp đi lạc đã lâu không thể trở về nhà.

Bàn tay đang viết của Phó Tư Ngạn bỗng dừng lại, đầu bút lơ lửng giữa không trung.

Một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên, nắp chiếc bút đắt tiền đã đóng lại.

Một giọng trầm thấp phát ra từ cuộc gọi.

“Đã biết.”

Điện thoại đã bị cúp máy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play