Tiểu Ngốc tử

CHƯƠNG 2.1: Hôn nhân là khi hai người yêu nhau đến với nhau...hạnh phúc ngọt ngào


1 tháng


Sáng hôm sau, Cố Nhất Phong cùng người của hắn đúng giờ đến địa điểm hẹn với Phó gia.

Xe dừng lại, tài xế mở cửa, Cố Nhất Phong sải bước đi ra ngoài.

Hắn bước vài bước nhưng nhận ra người phía sau không đi theo.

Đứa ngốc đó dường như luôn chậm lại như thế này.

Cố Nhất Phong vốn tâm tình vốn không tốt lúc này lại càng mất kiên nhẫn, quay người lại thúc giục: “Có thể nhanh lên không?!”

Lúc quay người lại, vừa lúc hắn nhìn thấy khuôn mặt của Thư Bạch Thu.

Ánh sáng ban mai vừa mới ló dạng, ánh nắng chói chang chiếu lên đôi mày nhợt nhạt của chàng trai, càng làm tăng thêm vẻ đẹp tuyệt trần của cậu ta.

Thư Bạch Thu quả thực rất đẹp.

Mặc dù cậu ấy rất gầy và ốm yếu nhưng khung xương đẹp đẽ của cậu không hề bị suy giảm chút nào.

Đây là ngày cuối cùng Thư Bạch Thu đi theo hắn.

Ý tưởng này đột nhiên xuất hiện trong đầu Cố Nhất Phong.

Nghĩ tới đây, Cố Nhất Phong cũng chú ý tới Thư Bạch Thu mặc dù vẫn gầy gò xanh xao, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi hay lo lắng nào.

Mặc dù ngày hôm qua bị uy hiếp như vậy, nhưng Thư Bạch Thu dường như không hề có biểu hiện trằn trọc hay chán nản.

Cố Nhất Phong thậm chí có chút nghi hoặc, đứa nhỏ ngốc này cũng không biết hôm nay mình đến đây để làm gì.

"Phó gia muốn tổ chức buổi lễ để xung hỷ, mày qua đó để gả cho Phó Tư Ngạn."

Cố Nhất Phong khoanh tay nhìn Thư Bạch Thu, cố ý hỏi cậu.

“Này, mày có biết kết hôn nghĩa là gì không?"

Thư Bạch Thu đã đi tới, bước chân dường như chậm hơn bình thường một chút.

Như thường lệ, Thư Bạch Thu không nói gì trước vấn đề này.

Cố Nhất Phong cũng không có gì ngạc nhiên, đứa ngốc này chẳc chắn sẽ không hiểu được.

 Sau khi dọa xong, hắn đã định bỏ đi, nhưng đúng lúc này, một con côn trùng bay vào mũi hắn.

Cố Nhất Phong cau mày, nhịn không được xua tay, đuổi côn trùng bay đi.

Khi hắn cau mày giơ tay lên, Thư Bạch Thu trước mặt vô thức nghiêng đầu, cụp mắt xuống, như bị quấy rầy, không thể im lặng được nữa.

chàng thanh niên nhẹ giọng nói.

"Hôn nhân là khi hai người yêu nhau đến với nhau."

"Sống cùng nhau... hạnh phúc ngọt ngào."

Giọng nói tuy hơi khàn và mềm mại nhưng cách phát âm của chàng trai rất chính xác và mọi người đều có thể nghe rõ.

Nó cũng khiến Cố Nhất Phong cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Hai người yêu nhau, hạnh phúc ngọt ngào?

Cố Nhất Phong không khỏi nhớ tới, hắn quả thật đã từng nghe nói, cha mẹ Thư Bạch Thu rất tốt, là một đôi phu thê ân ái. 

Có lẽ vì thế mà đứa nhỏ ngốc nghếch này cũng cho rằng “kết hôn” là một từ rất đẹp.

Như thể cậu vẫn chưa biết mình sắp gặp phải chuyện gì.

Vô tình, Cố Nhất Phong cũng nhìn thấy đôi tay của Thư Bạch Thu, thiếu niên hôm nay đã thay áo sơ mi, tay áo không còn dài như trước, phần lớn bàn tay đều lộ ra ngoài, gầy đến mức không có chỗ nào che giấu được.

Nó cũng làm cho những dấu vết trên bàn tay nhợt nhạt có thể nhìn thấy được trong nháy mắt. 

Qua một ngày, triệu chứng dị ứng của Thư Bạch Thu đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn còn thấy rõ vài vết đỏ dài do mép đá cào xước.

Cố Nhất Phong dừng lại thở dốc.

Hôm qua hắn tức giận, không ngờ...

lại làm tổn thương người khác như thế này.

Há miệng, Cố Nhất Phong muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.

Nhưng Cố Nhất Phong lại không nhúc nhích, thanh niên trước mặt cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đứng ở đó.

Sự trầm mặc này không giống sự bình tĩnh mà như màng ngăn cách.

Toàn bộ cơ thể cậu như bị cách ly với thế giới bên ngoài và được bao bọc trong một cái kén dày.

Cố Nhất Phong thực ra đã sớm phát hiện ra rằng đứa ngốc này rất hiếm khi hiểu hiện cảm xúc.

Cậu ta thường không bị ảnh hưởng và hiếm khi bị dao động.

Thậm chí sau này, chỉ khi Cố Nhất Phong hung dữ với cậu, mới thấy Thư Bạch Thu cuộn tròn, hơi run rẩy.

Mới lộ ra sự sợ hãi, những cảm xúc chân thật.

"Ông chủ... ông chủ?"

Trợ lý ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, Cố Nhất Phong chợt tỉnh táo lại. 

Giây tiếp theo, Cố Nhất Phong lại thấy bực bội.

Làm sao mình có thể sững sờ, mềm lòng trước một kẻ ngốc như vậy?

Đang muốn thúc giục, cách đó không xa đã truyền đến một giọng nam trung niên thô ráp.

“ông chủ Cố?”

Người tới là một người nam nhân cao lớn vạm vỡ, trong tay ôm một cô gái.

Hôm nay vợ chồng Phó Sơn Ưng có cuộc hẹn với Cố Nhất Phong 

Cố Nhất Phong gật đầu chào hai người, sau đó nhìn thấy Phó Sơn Ưng nhìn qua hắn, nhìn thẳng vào Thư Bạch Thu.

“Nó chính là tên ngốc đó sao, Thư Bạch Thu?"

Phó Sơn Ưng nhìn thanh niên mảnh khảnh với đôi mắt rực lửa.

"Khi nó phát bệnh, sẽ không căn ngưới chứ?"

Thư Bạch Thu bị xem xét kỹ lưỡng không nói gì, nhưng Cố Nhất Phong lại cảm thấy không vui, cau mày.

"Cái gì phát bệnh? Nó chỉ phản ứng chậm, có chút ngu ngốc, không phải bị điên."

Phó Sơn Ưng đứng cách đó hai bước hỏi.

“Vậy nó có mắc bệnh truyền nhiễm không?"

Cố Nhất Phong càng không vui: “Đương nhiên không!” 

Hắn cảm thấy Phó Sơn Ưng có bệnh.

Như cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của anh, vợ của Phó Sơn Ưng nhẹ nhàng nói 

“Cố tiên sinh, chúng tôi chỉ đang hỏi thăm thông thường thôi.”

“Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

Cố Nhất Phong vốn muốn nổi giận, chỉ có thể kìm nén tính khí, đi vào phòng trà nói chuyện.

Nhưng bàn việc cũng không mất nhiều thời gian.

Việc này Phó gia đã sớm hỏi thăm, điều kiện cơ bản cũng đã sớm thương lượng trước đó, Phó Sơn Ưng chỉ cần đưa tiền mặt cho hắn, hai bên nhanh chóng ký kết hợp đồng.

Sau đó, hai bên đến phòng công chứng cách quán trà không xa và làm thủ tục chấm dứt quan hệ nhận con nuôi.

Mối quan hệ nhận nuôi của Cố Nhất Phong và Thư Bạch Thu đã bị chấm dứt, sau này hoàn toàn được giao lại cho Phó gia, cuộc hôn nhân chỉ có thể được xử lý sau khi con trai lớn của gia đình Phó trở về.

Toàn bộ quá trình, Thư Bạch Thu cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ yên lặng ngồi một chỗ.

Ngược lại, Cố Nhất Phong chợt nhớ đến ngày đầu tiên hắn gặp Thư Bạch Thu.

Thời tiết ngày đó cũng giống như hôm nay, nắng chói chang và gió vừa phải.

Cậu bé lúc đó cũng gầy gò và ốm yếu như vậy.

Lúc đầu, Cố Nhất Phong cho rằng mình có thể chăm sóc được, đợi cậu bình phục và khỏe lại.

Nhưng hắn không ngờ rằng vào ngành ngọc bích lại khó khăn đến thế, lại liên tiếp thua lỗ nhiều như vậy.

Khi bước ra khỏi phòng công chứng, Cố Nhất Phong cầm giấy chứng nhận bỏ con nuôi, đột nhiên không hiểu vì lý do gì mà dừng lại, quay đầu nhìn.

Hắn nhìn thấy Thư Bạch Thu tụt lại phía sau vài bước, một mình đi sau nhóm người Phó gia.

Cơn gió thổi xuyên qua quần áo của chàng trai, làm nổi bật thân hình cực kỳ gầy gò của cậu.

Nó làm cho hình dáng cậu càng cô đơn và yếu đuối hơn.

Nhưng Thư Bạch Thu không hề quay đầu lại.

***

Phó trạch rất là rộng mở khí phái, là một biệt thự ba tầng có bãi cỏ.

Đi vào gia môn, Hứa Vân Y ôn tồn nói.

“Vừa rồi ta quên hỏi, không biết đứa nhỏ ngốc đến mức nào, nó có thể nghe hiểu người nói không?"

Cô ta nói chuyện với Phó Sơn Ưng nói, mà Phó Sơn Ưng cũng không để ý nhiều.

“Chỉ cần nó không phát bệnh gây chuyện là được.”

Bọn họ cũng không có quan hệ gì với một đứa ngốc.

Phó Sơn Ưng lại gọi trợ lý: “Tới phòng lão đại dọn dẹp sạch một chút.”

Trong suốt quá trình, những lời nói cay đọc đầy ghét bỏ này, hoàn toàn không kiên dè Thư Bạch Thu.

Tất cả đều nói thẳng trước mặt cậu.

Thư Bạch Thu không hề lùi bước hay cảm thấy buồn bã.

Đôi vai và tấm lưng gầy gò của chàng trai hơi thả lỏng.

Có vẻ như cậu sẽ không bị đánh vào lúc này.

Thư Bạch Thu đã nhiều lần trải qua việc bị vứt bỏ mà không hề có ý kiến gì. Nhưng đối với cậu, mọi chuyện vẫn phải bắt đầu lại từ đầu.

Thư Bạch Thu được trợ lý đưa đến một phòng ngủ ở phía bắc tầng một, trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, cậu phải bắt đầu tập làm quen và thích nghi.

Nhưng Thư Bạch Thu lại không có nhìn chung quanh, ngay cả ánh nhìn của cậu đối với chung quanh cũng rất nhỏ.

Cậu không muốn thu hút bất kỳ sự chú ý không cần thiết nào.

Chỉ muốn giảm sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt.

So với phòng khách trang trí sang trọng thì phòng ngủ này có chút đơn giản, hình như đã lâu không có người ở, tạm thời được dọn dẹp ngăn nắp, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi xà phòng.

Nhưng so với căn phòng nhỏ ẩm ướt ngột ngạt trước đây thì căn phòng này đã tốt hơn rất nhiều.

Thư Bách Thu đi vào phòng tắm để tắm rửa, trong phòng khách, vợ chồng Phó gia còn đang nói chuyện.

"Chồng, có thông tin gì về chuyến bay của nó chưa?" Hứa Vân Y hỏi: "Hôm nay Tư Ngạn có đến Minh Thành không?"

"Ừ, sáng nay nên tới rồi."

Phó Sơn Ưng cau mày khi nhắc đến con trai cả, giọng điệu cũng không được tốt mấy.

" Nó rời đi đã bao lâu, cũng không biết về nhà nhìn một cái, thúc giục vài lần mới bằng lòng trở về?”

" ở tận Bắc Mỹ, rất xa mà."

Hứa Vân Y thì thầm nhẹ nhàng. "Hơn nữa nó đang học y, nhất định rất bận."

"Ai biết nó nổi điên cái gì? Thay vì học y kế thừa sản nghiệp kinh doanh không phải tốt hơn sao!"

Phó Sơn Ưng vẫn không vui, đôi lông mày dài nhíu chặt.

"Trong nhà cũng không ai làm cái ngành đó, lúc trước cũng không cùng chúng ta thảo luận một tiếng!"

Phó Tư Ngạn là con trai của vợ cũ Phó Sơn Ưng. Sáu năm trước, Phó Tư Ngạn 18 tuổi Một lần đi chơi gặp tai nạn, bị chấn thương sọ não nặng suýt chết, cứ tưởng không qua khỏi.

Tuy nhiên, không ai ngờ rằng Phó Tư Ngạn sẽ tỉnh lại một cách thần kỳ.

Đó cúng là lúc đăng ký nguyện vọng đại học, theo sự sắp xếp ban đầu của Phó gia, Phó Tư Ngạn đáng lẽ phải chọn một chuyên ngành như quản lý tài chính, hay là có liên quan đến sản nghiệp văn hóa đồ cổ của gia đình.

Kết quả là sau khi mẹ ruột qua đời vì bạo bệnh, Phó Tư Ngạn vừa mới tỉnh dậy đã đi du học ngành y mà không hỏi ý kiến ai.

Trong sáu năm qua, anh gần như chưa bao giờ trở lại nhà họ Phó

“Người trẻ tất nhiên có chủ ý của mình.” Hứa Vân Y nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Yên tâm đi.”

“Lần này Tư Ngạn trở về, cuối cùng cũng cho ba một tin tức tốt."

Ông cụ Phó bệnh chuyển biến nặng, nghiêm túc mà nói, cuộc hôn nhân bất ngờ này chỉ nhằm mang lại niềm vui cho cụ.

Phó Sơn Ưng ngữ khí bình tĩnh lại một chút, gật đầu nói: "Hiện tại người đã phái đi, chờ nó về đến, ta sẽ cùng nó nhắc đến chuyện hôn sự."

Lúc này, con trai thứ hai của nhà họ Phó đi xuống cầu thang. Hứa Vân Y gọi con trai mình.

"Tiểu Minh, hôm nay đại ca của con trở về, hai đứa nhất định phải hòa thuận."

Phó Minh ngủ trưa mới tỉnh, lúc tỉnh dậy vẻ mặt hơi cáu gắt, nghe vậy, hắn không kiên nhẫn nói: "Không rảnh."

Ai muốn lãng phí thời gian loại phế vật đó? 

Phó Minh và Phó Tư Ngạn cũng không phải anh em thân thiết gì, mà là cùng cha khác mẹ.

Sáu năm trước, không lâu sau khi mẹ ruột của Phó Tư Ngạn qua đời, Phó Sơn Ưng kết hôn với người vợ hiện tại.

Ngoài ra còn có một em trai chỉ kém Phó Tư Ngạn hai tuổi.

Hơn nữa, em trai Phó Minh này cũng là con ruột của Phó Sơn Ưng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play